Ở quân đội chờ đợi hai ngày, cuối cùng Ôn Dao được cho phép ra ngoài rồi, nhưng không thể đi một mình. Bởi vì mỗi ngày Tiểu Tiểu và Mạn Mạn đánh nhau vui đến không biết trời đất, cho nên Tề Cảnh Huy sắp xếp nữ binh đặc biệt đi cùng Ôn Dao, muốn đi ra ngoài liền mang theo cô ấy. Quân đội có một doanh trại nữ binh, mỗi người đều là trong trăm có một, không thua đàn ông. Hiện tại trong quân khu đã thành lập một đoàn dị năng, trong bộ đội tất cả dị năng giả đều được sắp xếp lại một lần nữa, có khoảng chừng hai ngàn người. Huấn luyện của bọn hắn không giống binh lính bình thường, càng thêm vất vả hơn. Nữ binh tạm thời bị phái đến bảo vệ Ôn Dao là một tiểu đội trưởng trong đoàn dị năng, tên Thiệu Văn, là dị năng giả tốc độ. Đối với chuyện bảo tiêu lần này Ôn Dao phản đối không hiệu quả, chỉ đành phải chấp nhận. Ngày nọ buổi chiều, Ôn Dao dẫn theo Ngữ Điệp cùng hộ vệ của mình ra cửa, Tề Cảnh Huy trực tiếp điều xe quân đội của mình đi ra, hoàn toàn không cần đi đường. Thiệu Văn cũng không biết cô bé này muốn đi đâu, cũng không nói chỗ mục đích gì, chỉ là chỉ huy cô mò mẫm đi dạo khắp nơi, suy đoán cũng phải mất nửa ngày, nhịn một chút! Nhưng khu Vĩnh Yên và khu Trường Bình cũng không cho người bình thường tiến vào, tuy chiếc xe này là của tư lệnh, nhưng các cô không phải tư lệnh, cho nên vẫn bị ngăn cản. Ôn Dao cũng không để ý, ở ngoại vi dò xét, phát hiện quả thật có vài chỗ khác nhau, nhưng, không có quan hệ gì với cô, chắc là căn cứ thiết kế phòng ngự gì đó. Thời điểm xe quân đội đang lái vào khu Tân An, Ôn Dao phát hiện hai tinh thần thể quen thuộc. Dư Quyên nhìn người chồng đang ở trước mặt van xin cô đừng đi, tâm như tro tàn. Con của bọn họ chết rồi, hung thủ là mẹ cùng cháu trai của hắn, thế nhưng hắn ngậm miệng không nói chuyện này, chỉ không ngừng cầu xin cô tha thứ cho hắn, nói sau này còn sẽ có con nữa. Còn sẽ có con? Cho dù còn có cũng sẽ không như đứa nhỏ này sao, cô thầm nghĩ đến đứa bé này, cái này còn chưa kịp mở to mắt đã liếc mắt nhìn thấy cô bé kia. Dư Quyên duỗi tay trái ra, đem từng ngón tay Tôn Vũ Triết nắm chặc cô gỡ ra. "Tiểu Quyên!" Tôn Vũ Triết luống cuống: "Tiểu Quyên chúng ta có chuyện gì từ từ nói, cái gì cũng có thể thương lượng mà em!" Cả nhà bọn họ lúc đến căn cứ, tuy vật tư sung túc, mỗi người còn có điểm tín dụng cơ bản, nhưng hắn cũng biết dù sao vật tư cũng sẽ ăn hết, đạo lý không làm miệng ăn núi lỡ đấy. Bởi vậy mỗi ngày hắn đều cố gắng đi ra ngoài làm việc kiếm điểm tín dụng, hắn đi làm công cả buổi, phần lớn thời gian vợ con ở chung với mẹ và cháu ruột bên trong phòng xếp. Mấy ngày hôm trước, ra ngoài trụ sở làm nhiệm vụ, thù lao rất phong phú, hắn nghĩ đến phải chăng cũng nên tham gia, tuy hắn không có dị năng, nhưng có đôi khi tiểu đội dị năng cũng sẽ cho người bình thường gia nhập, đương nhiên, chủ yếu tác dụng là làm pháo hôi. Hắn biết rõ những chuyện này, nhưng ngẫm lại trong nhà nhiều người như vậy còn phải sống, còn có con trai sắp sinh, hắn khẽ cắn môi vẫn quyết định gia nhập một tiểu đội dị năng. Cửu tử nhất sinh trở về, lấy được thù lao, về đến nhà mẹ hắn lại nói cho hắn biết Tiểu Quyên không biết chăm sóc tốt bản thân, sảy thai, sau đó cầm một vài thứ trong nhà bỏ chạy! Hắn quả thực nghe như sét đánh giữa trời quang, hắn biết rõ Tiểu Quyên không phải là người như thế. Ngày đó hắn chạy ra ngoài đi tìm thật lâu, cuối cùng ở một ngôi nhà nhỏ nông thôn trong khu Tân An đã tìm được Dư Quyên sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu. Cuối cùng Tiểu Quyên nói cho hắn biết, con của bọn họ là bị Bối Bối hại chết, mà mẹ hắn lại trả đũa. Tôn Vũ Triết rất thống khổ, hắn hiểu rõ người nhà của mình, thậm chí biết rõ Dư Quyên không nói dối, thế nhưng hắn có thể làm cái gì? Đó là mẹ của hắn cùng con của chị hắn! Ngày đó hắn không thể hứa hẹn với Tiểu Quyên, bỏ chạy, hôm nay là lần thứ ba đến tìm cô rồi. "Cái gì cũng thương lương được sao?" Dư Quyên cười lạnh nói: "Tôi muốn anh báo thù cho con của chúng ta, anh làm được sao?" "Nhưng đó là mẹ cùng cháu trai của anh, chẳng lẽ em muốn anh đi giết bọn họ sao?" "Tôi muốn anh đuổi bọn họ đi đấy? Hoặc anh rời khỏi bọn họ, anh vì cái gì không đồng ý? Lúc trước anh không phải muốn ở lại chết cùng tôi và con sao? Vì sao bây giờ chỉ một yêu cầu của tôi anh đều không làm được!" Dư Quyên khàn cả giọng gào khóc. "Anh... anh..." Tôn Vũ Triết không biết nên mở miệng như thế nào, lúc ấy hắn rất nghiêm túc, thật sự muốn cùng cô chịu chết. Hơn nữa khi đó đi mới là an toàn, còn có anh rể có thể chăm sóc mẹ con bọn họ, nhưng bây giờ anh rể không còn, cô nhi quả mẫu, hắn làm sao có thể rời khỏi? "Tiểu Quyên, em cho anh một chút thời gian được không? Hiện tại anh thật sự không đi được, đợi bọn họ không có anh cũng có thể sống tốt được, anh nhất định sẽ rời khỏi! Thật sự!" Tôn Vũ Triết trực tiếp quỳ xuống cầu xin, hắn lần nữa nắm chặt bàn tay Dư Quyên, làm sao cũng không chịu buông ra. Dư Quyên giận có chút choáng váng, vốn thân thể bởi vì sinh non không được chăm sóc tốt mà suy yếu bắt đầu lung lay. Tôn Vũ Triết vội vàng đứng lên muốn ôm cô, cô lại dùng sức đẩy ra, không muốn cùng hắn gần một bước hay có đụng chạm gì. Hai người giãy dụa, Tôn Vũ Triết đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, ngã nhào trên mặt đất. Thiệu Văn đở lấy Dư Quyên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tôn Vũ Triết, cô ghét nhất cặn bã tận thế còn bắt nạt phụ nữ. Nhìn qua cô gái mặc quân trang gọn gàng dùng ánh mắt như nhìn kẻ cặn bả nhìn mình, Tôn Vũ Triết vội bàng giải thích: "Đồng chí, đừng hiểu lầm, cô ấy là vợ của tôi, chúng tôi chỉ là có chút mâu thuẫn." "Không phải, tôi bây giờ không phải vợ hắn, chúng tôi đã ly hôn rồi, là hắn đang dây dưa với tôi." Dư Quyên hơi thở suy yếu nói. Tôn Vũ Triết còn muốn nói cái gì, lại nhìn thấy hai cô bé đi qua bên cạnh hắn. "Dao... Dao Dao" Tôn Vũ Triết lẩm bẩm nói, nhìn thấy người quen, hắn có chút không biết nên đối mặt như thế nào, rất nhanh nói câu: "Qua vài ngày anh lại đến tìm em" sau đó đã đi, bóng lưng kia lúc rời đi nhìn có vài phần chật vật. Thiệu Văn nhìn nhìn Dư Quyên trong ngực, lại nhìn hướng Ôn Dao, cô muốn đưa cô ấy về nhà, nhưng hiện tại nhiệm vụ của cô là bảo vệ Ôn Dao, cho nên... "Không có việc gì, tự mình tôi có thể trở về, cám ơn cô đồng chí." Dư Quyên từ từ cảm thấy mình tốt hơn, sau khi đứng vững liền nói lời cảm ơn Thiệu Văn. Lại quay đầu nhìn về phía Ôn Dao, tái nhợt tiều tụy so với trước già thêm vài tuổi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Là Dao Dao à, đã lâu không gặp, ba mẹ em xem như không tồi." Ôn Dao trầm mặc nhẹ gật đầu, ánh mắt Dư Quyên lại ném về hương Lạc Ngữ Điệp, cô bé này là... Cô cười cười tự giễu, trên thế giới này có nhiều chuyện thật sự không ngờ được, cô cũng không nghĩ đến chính mình sẽ rơi vào tình trạng này. Lại gật gật đầu về hướng mấy người, cô quay người đi trở về, ai biết mới bước một bước đã lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bị Thiệu Văn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy. Thiệu Văn đở lấy Dư Quyên lại lần nữa nhìn về phía Ôn Dao, hỏi thăm ý của cô. Ôn Dao tùy ý gật đầu, Thiệu Văn lập tức nói: "Chị này, vẫn nên để tôi đưa chị về đi, chị ở đâu?" Dư Quyên cố gắng chống đỡ thân thể, nhỏ giọng trả lời: "Vậy thì làm phiền các người rồi, không xa, ở phía trước." Thiệu Văn nâng cô lên xe, trực tiếp chạy đến một tòa nhà nông lớn, đỡ lấy cô đi đến gõ cửa. "Dao Dao?" Cửa còn chưa có mở, sau lưng đã truyền đến giọng nói vô cùng quen thuộc. Ôn Dao bó tay rồi, tại sao lại là cô ấy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]