Thống nhất ý kiến xong, Tề Cảnh Huy mang theo hai người đi ra ngoài, thời gian còn lại giao lại cho cả nhà này, hắn còn phải đi sắp xếp thật kỹ chuyện sở nghiên cứu sinh vật lần này. Ôn Dao ngồi ở trên giường, đôi mắt tròn căng chuyển động qua lại giữa ba người, cuối cùng dừng lại trên người Ôn Minh sủng nịch mình đang đứng gần nhất. Ôn Minh cố gắng kéo căng biểu lộ trên mặt của mình, trong lòng không ngừng mặc niệm nói: ổn định ổn định, lần này Dao Dao làm một chuyện hơi quá đáng, phải giáo dục đàng hoàng kỹ càng! "Nhìn anh làm gì? Nhìn ở đây!" Ôn Dao nghe lời đem ánh mắt nhìn về phía Hạ Uyển. "Dao Dao, lần trước con đồng ý với mẹ điều gì, còn nhớ rõ hay không?" Hạ Uyển dữ dằn nghiêm mặt hỏi. Cô đồng ý cái gì rồi hả? Đầu Ôn Dao méo mó, hướng Hạ Uyển trừng mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy ngây thơ. "Con đã nói về sau sẽ không một thân một mình đi đối mặt với nguy hiểm!" Hạ Uyển cảm thấy mình tức giận đến lá gan có chút đau, nói ra từng chữ từng câu. Ah, hình như là có chuyện như vậy nha... Nhưng lần này không phải gọi Tiểu Tiểu đi đưa tin cho các người sao? Ôn Dao tội nghiệp trả lời: "Đưa tin." "Đưa tin này là thương lượng sao? Đây là tiên trảm hậu tấu! Mã hậu pháo (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)!" Hạ Uyển vừa nói xong, cánh cửa phòng nghỉ đã bị Tiểu Tiểu phá mở toang ra rồi, Tiểu Tiểu vừa vào liền phát giác bầu không khí không đúng, nó chuyển đầu lòng vòng, cuối cùng lén lút chạy tới nơi hẻo lánh đem mình cuộn tròn thành một đoàn. Hạ Uyển không có phản ứng đến Tiểu Tiểu, chị hít sâu một hơi, ngồi xuống bên người Ôn Dao. "Dao Dao, ma ma biết rõ từ nhỏ con khác hẳn những đứa trẻ khác, tuy không thích nói chuyện, nhưng trong lòng con cái gì cũng biết. Hơn nữa, hiện tại trong nhà của chúng ta thực lực của con là mạnh nhất, cho nên nhiều khi con đều tự mình quyết định muốn làm cái gì, không bàn bạc cùng chúng ta. Ma ma không phải muốn nói con ngoan ngoãn ở nhà chỉ tiếp nhận sự bảo hộ của chúng ta, ma ma chỉ hy vọng sau này mặc kệ con làm cái gì, nếu như có thể nói, cố hết khả năng bàn bạc cùng chúng ta một chút, có được không nào?" Hạ Uyển nhìn thẳng vào hai mắt Ôn Dao, rất nghiêm túc nói. Ôn Dao trầm mặc, đối với cô mà nói, cái gì cũng phải bàn bạc thương lương mới là khó làm nhất đấy. Kiếp trước vào lúc năm tuổi sau khi kiểm tra được thiên phú về ma pháp, cô đã bị mang đi khỏi cha mẹ, đi theo sư phụ học tập ma pháp. Mỗi ba tháng mới về nhà một lần, cộng thêm trong nhà trẻ con không ít, tuy cô là niềm kiêu ngạo trong mắt cha mẹ, nhưng quan hệ cùng cha mẹ cũng không gần gũi. Ma pháp sư tu luyện buồn tẻ lắm, một người không ngừng minh tưởng, vô số lần luyện tập sắp xếp phương thức nguyên tố ma pháp, cho nên đa phần ma pháp sư đều có tính cách rất quái gở. Từ khi cô học tập ma pháp chỉ có một mình không ngừng bị thương, không muốn bị thương thì phải trở nên càng cường đại hơn. Cho dù sư phụ dẫn cô ra ngoài rèn luyện kinh nghiệm, cũng chỉ có một mình một người chiến đấu, nếu không có nguy hiểm đến tánh mạng cùng căn nguyên tinh thần lực , mặc kệ chịu tổn thương nhiều hay nghiêm trọng thế nào, sư phụ đều sẽ không ra tay. Bởi vậy cô cũng thành thói quen một mình chiến đấu, coi như lúc cùng một vài đồng bọn du lịch đại lục, vốn cũng là vì thực lực vi tôn. Cho nên... Muốn cô cái gì cũng phải bàn bạc cùng với người có thực lực không bằng mình... Cô vẫn cảm thấy có chút khó làm... Nhìn thấy Ôn Dao không nói lời nào, Hạ Uyển còn muốn nói điều gì, bị Ôn Trác ngăn cản. Anh vỗ vỗ bờ vai của chị, ra hiệu cô và Ôn Minh đi ra ngoài trước. Hạ Uyển chần chờ, chị hiểu rõ tính cách của Ôn Trác, nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi gì, anh muốn nói cái gì với con gái... Ôn Trác bất đắc dĩ thoáng nở nụ cười, bên cạnh phụ giúp đẩy Hạ Uyển đi ra ngoài cửa: "Yên tâm, chỉ là trò chuyện tâm tình cùng Dao Dao, anh còn có thể ăn luôn con bé hay sao." Ôn Minh không muốn đi, nhưng bị Ôn Dao ra hiệu Tiểu Tiểu đẩy người ra ngoài cửa. Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Ôn Dao thu hồi biểu tình vô tội ngây thơ, ngẩng đầu lặng yên nhìn Ôn Trác, hai đôi mắt tương tự trong lúc nhất thời thần sắc cũng nhất trí rồi. Ôn Trác buột miệng cười, đi đến cuối giường ngồi xuống, cười hỏi: "Dao Dao, con còn nhớ rõ lúc tám tuổi có một ngày con làm gì không?" Tám tuổi... "Năm đó, có một ngày cha vô tình nhìn thấy một cô bé từ không trung lấy ra một quyển trục, sau khi xé mở ra liền xuất hiện một quả cầu lửa." Tròng mắt Ôn Dao hơi híp, đáy mắt hiện lên một tia lăng lệ ác liệt, khí thế cả người đột nhiên biến đổi, Ôn Trác lập tức cảm thấy mình bị lực lượng nào đó áp chế không thở được. Nhưng anh cũng không làm ra động tác gì, vẫn mang theo nụ cười tiếp tục nói: "Có điều chuyện này cha cũng không hề nói với bất kỳ ai." "Còn có, năm đó thời điểm ma ma con mang thai lần thứ hai, thai nhi cũng không tốt lắm, bác sĩ từng nói tỷ lệ sống sót của thai nhi không lớn. Lúc sinh ấy, đứa bé sinh ra đã không còn thở, nhưng rất nhanh, con bé một lần nữa sống lại, ngay lúc đó thậm chí bác sĩ còn cho rằng mình chẩn đoán trước đó sai lầm rồi." Ôn Dao không nói gì, biểu lộ cũng không có một tia biến hóa, vẫn yên lặng nhìn xem Ôn Trác. Ôn Trác nghĩ nghĩ, dường như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị thoáng cười ra tiếng. Sau khi ho hai tiếng, anh tiếp tục mở miệng: "Thật ra khi con còn bé vừa mới đầu bại lộ rất nhiều sơ hở, Hạ Uyển cảm thấy con là đứa bé có trí tuệ, rất nhiều suy đoán đã cố định rồi, bởi vậy có rất nhiều chuyện chúng ta cũng không ngăn cản con. Về sau con cũng biết càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng dung nhập vào, ngoại trừ thông minh trưởng thành sớm không thích nói chuyện, cùng với những đứa trẻ khác cũng không có khác nhau quá lớn. Cha nghĩ, nếu như không phải tận thế đến, con cũng sẽ như vậy mà đi ra ngoài." Hoàn toàn chính xác, nếu như không phải tận thế, đã có dị năng, Ôn Dao nghĩ, tối đa đến lúc cô trưởng thành sẽ đi ra ngoài du lịch, thám thính cả tinh cầu này. "Những việc này vốn không có ý định nói cho con biết, bây giờ con đã là con gái của chúng ta, như vậy chuyện trước kia cha cũng sẽ không miệt mài theo đuổi. Nhưng, tình huống bây giờ khác hẳn, có lẽ, một thế giới mới như vậy thích hợp với con nhất đấy..." Ôn Trác đứng người lên, rõ ràng còn chống đỡ áp lực cực lớn, nhưng động tác vẫn giống như mây bay nước chảy, làm cho người cảnh đẹp ý vui. "Nói nhiều như vậy, không phải vì những thứ khác, quan điểm của cha khác, rồng, cuối cùng cũng tung hoành tứ hải, bay vút lên vũ trụ. Cho nên, con cứ mạnh tay đi làm những gì con muốn làm, chỉ là, nhớ phải cẩn thận bảo hộ cái mạng nhỏ của mình, dù sao, nếu con chết rồi, mẹ con sẽ rất thương tâm đấy." Cho nên ta chết đi ông không thương tâm rồi hả? Ôn Dao nhìn Ôn Trác rời khỏi, lặng yên suy nghĩ, sau đó cả người khẽ đảo, sau đó nhìn trần nhà bắt đầu suy nghĩ. Thật ra năm đó thời điểm cô lấy lại tinh thần lực đã nhận ra Ôn Trác nguy hiểm, đó là một loại cảm giác bản năng. Nhưng khi đó tuổi còn quá nhỏ, tinh thần lực bị hao tổn nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng khôi phục, bởi vậy lúc ấy cô cẩn thận từng li từng tí tránh anh. Sau này cô đối với cuộc sống như vậy cũng khá hài lòng, ngoại trừ vừa bắt đầu Hạ Uyển chú ý cô rất nhiều khiến cô cảm thấy có chút không được tự nhiên. Bọn họ cho cô rất nhiều không gian cá nhân, không can thiệp quá nhiều vào chuyện của cô, có đôi khi rất nhiều yêu cầu kỳ lạ cổ quái cũng sẽ thỏa mãn. Cô vẫn cho rằng cha mẹ trên trái đất đều là như thế, còn rất may mắn, không nghĩ tới đã bại lộ ngay từ đầu... Nhưng anh trai hai hàng có lẽ cái gì cũng không biết, dù sao sau khi đi học kỳ thật thời gian cô và cậu ở chung cũng không có nhiều. Rồng... Biểu tượng trong bức tranh của Hoa quốc sao? Thần thú rất lợi hại? Nhưng, mặc kệ cô có muốn làm rồng hay không, vấn đề bây giờ là, cô phải ngoan ngoãn "tĩnh dưỡng" ah!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]