Ôn Trác thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói với Triệu Khải Khang: "Đương nhiên, tôi vẫn tin tưởng căn cứ trưởng nhất định có thể tra rõ việc này, cho chúng tôi chân tướng sự thật. Đồng thời cũng sẽ không khiến chuyện tương tự xảy ra lần nữa." "Đương nhiên đương nhiên, ngài yên tâm, nhất định sẽ điều tra rõ ràng!" Triệu Khải Khang liên tục gật đầu, lại chần chờ nhìn thoáng qua Ôn Dao kia, lúc đang chuẩn bị tiếp tục khuyên bọn họ đi bệnh viện, Ôn Minh mở miệng. "Cha, đừng nói nữa, trước mang Dao Dao đi đến chỗ bác Tề xem thử một chút." Bác? Trong lòng Triệu Khải Khang cả kinh, người nhà này có quan hệ gì với tên điên kia? Tề Cảnh Huy sớm chờ đến không kiên nhẫn đẩy Triệu Khải Khang ra, kêu Ôn Minh đi nhanh lên: "Đúng đấy, đi trước để bác xem thân thể con bé thế nào, sau mới nói đến chuyện này." Một đoàn người cũng không để ý tới Triệu Khải Khang, ôm Ôn Dao đi ra ngoài, Tề Cảnh Huy rớt lại phía sau một bước, nói với Triệu Khải Khang: "Họ Triệu này, ông điều tra đàng hoàng cho ông đây, nếu để ông đây phát hiện ông bao che..." Hắn trừng mắt mắt hổ đảo qua từng người trong tất cả mọi người: "Nếu ông đây phát hiện, coi chừng đầu của các người!" "Đương nhiên, vì phòng ngừa các người không cẩn thận để lọt cái gì, tôi sẽ phái hai người đến giúp đỡ các người, không cần quá cảm kích tôi, hi vọng đến lúc đó căn cứ trưởng sắp xếp thật kỹ càng." Nói xong Tề Cảnh Huy liền xoay người đi nhanh đuổi theo một đoàn người đã đi xa. Triệu Khải Khang bị Tề Cảnh Huy hung hăng càn quấy tức giận đến cả người phát run, tròng mắt thư ký Lý chuyển lòng vòng, tiến đến bên tai Triệu Khải Khang nhẹ nói: "Căn cứ trưởng, tư lệnh Tề này thật sự quá đáng, chuyện này vốn không có quan hệ với ngài, ông ta cứ hùng hổ dọa người như vậy, sẽ không phải muốn lợi dụng chuyện này làm cái gì à? Tôi thấy..." Triệu Khải Khang đột nhiên quay đầu, híp mắt lạnh lùng nhìn hắn. Thư ký Lý lại càng hoảng sợ, giọng điệu trở nên lắp bắp: "Căn... Căn cứ trưởng... Tôi..." "Câm miệng!" Triệu Khải Khang không nhìn hắn, hắn phân phó người đàn ông trẻ tuổi khác: "Tiểu Lưu, phong tỏa phòng nghiên cứu này lại... bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào! Còn có, tất cả người trong sở nghiên cứu cũng không thể rời khỏi khu Vĩnh Yên, kẻ nào vi phạm bắt hết cho tôi! Cuối cùng, tư lệnh Tề phái người đến cũng do cậu sắp xếp, không quá đáng thì cứ tận lực thõa mản yêu cầu của bọn họ." Nói xong cũng không có gọi thư ký Lý, trực tiếp đi ra khỏi phòng nghiên cứu. Những quan viên khác nhìn nhau mấy lần, cũng không dám nói gì, đều đi theo căn cứ trưởng ra ngoài. Thư ký Lý không để ý đến người chung quanh dò xét khó hiểu, trực tiếp nghiêng qua mắt gọi người đàn ông Tiểu Lưu, hừ lạnh một tiếng rồi bước nhanh đi ra. Mà một vài nghiên cứu viên vây quanh bên ngoài phòng nghiên cứu đều có chút hoảng loạn, không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng chuyện cũng không nhỏ đây... Ôn Minh ôm Ôn Dao vừa ra sở nghiên cứu đã bị đám người Cố Minh Duệ vây quanh, Từ Dương không có chen vào, chỉ có thể một bên nhảy muốn nhìn tình huống Ôn Dao vừa lo lắng hỏi thăm: "Ôn Minh, em gái thế nào rồi?" Ôn Minh lắc đầu, không nói thêm gì, chỉ là bảo bọn hắn về trước đi, sau đó bước nhanh về hướng xe nhà mình. Mà bên Tề Cảnh Huy, vừa ra tới liền có một binh sĩ báo cáo với hắn. "Báo cáo tư lệnh, có hai người có ý đồ chạy ra sở nghiên cứu, bị các anh em bắt được, xin chờ chỉ thị của ngài." "Rất tốt, giao bọn họ cho họ Triệu kia, bảo hắn điều tra kỹ càng vào! Còn có đi gọi Trần Nam và Hứa Khiêm đến đây." Tề Cảnh Huy đã phân phó hai người phụ trách theo điều tra chuyện sở nghiên cứu lần này, nhất định phải theo sát toàn bộ hành trình, không buông tha bất kỳ dấu vết nào, có phát hiện gì tùy thời báo cáo với hắn. Nói xong còn gọi phụ tá sắp xếp lại đội ngũ mang về, chính mình lập tức lên xe quân đội, mang theo cả nhà họ Ôn chạy đến quân đội. Vừa lên xe, Ôn Dao liền mở mắt ra, vừa mới nhỏm người lên, đã bị Ôn Minh ôm trở lại. Ôn Minh bình thường vừa nhìn thấy em gái mặt mũi liền tràn đầy sủng nịch, lúc này sắc mặt có chút biến thành màu đen, cậu trừng mắt liếc Ôn Dao, nhỏ giọng nói ra: "Nhắm mắt!" Ôn Dao lập tức nhắm mắt lại, cô cảm thấy cảm xúc lần này của anh trai có chút không đúng lắm, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn. Xe Ôn gia đi theo xe quân đội phía trước một đường như gió bay điện chớp chạy đến biệt thự của tư lệnh Tề Cảnh Huy, sau khi xuống xe Tề Cảnh Huy vừa mang theo bọn họ đi đến phòng nghỉ của chính mình vừa phân phó cấp dưới tìm Hướng Cường cùng Tạ Dục Thành đến đây. Tiến vào phòng nghỉ, Ôn Minh cẩn thận từng li từng tí đặt Ôn Dao ở trên giường, sau đó đứng qua một bên, Hạ Uyển Ôn Trác cũng không có tiến lên. Tề Cảnh Huy đang kỳ quái, lại nhìn thấy cô bé vốn không nhúc nhích mở mắt ra, sau đó chậm rì rì ngồi dậy, quay đầu dùng đôi mắt đen như hắc bồ đào mở to mắt như người vô tội nhìn qua bọn họ. Tề Cảnh Huy: ... Đã từng trải dường như hắn nghĩ thông suốt chuyện gì, sau đó ha ha cười lớn. Một bên dùng sức vỗ bắp đùi của mình một bên khoa trương nói: "Ai ôi!!! Ôi chao, không hổ là cháu gái của bác, có gan lớn, đầu cũng tốt, đúng vậy, phải được như vậy, rất biết hố tên rùa đen vương bát đản họ Triệu! Ha ha ha ha!" "Anh Cảnh Huy!" Hạ Uyển hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tề Cảnh Huy, vừa muốn nói gì, ngoài cửa ra vào vang lên tiếng báo cáo: "Báo cáo, Hướng Cường/Tạ Dục Thành đến!" "Tiến đến." Kết quả ba người vào, còn có một tiểu binh sĩ nhìn chung quanh một chút, do do dự dự không biết có nên mở miệng hay không. "Có chuyện gì cứ nói! Hết nhìn đông tới nhìn tây còn ra thể thống gì?!" Tiểu binh sĩ ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Báo cáo! Ngoài ửa ra vào có một con rắn trắng lớn muốn xông vào, xin chỉ thị!" Lúc này mọi người mới đột nhiên nhớ tới đã vứt bỏ Tiểu Tiểu mất rồi, xem ra nó đi theo xe suốt dọc được đến đây. "Để nó tiến vào." "Vâng!" Đợi tiểu binh sĩ đi ra ngoài đóng cửa thật kỹ, Hướng Cường cùng Tạ Dục Thành nghi hoặc nhìn qua tư lệnh, không biết gọi bọn họ chạy tới làm gì. "Hai người kiểm tra thân thể cho cô bé kia, nhìn xem có vấn đề gì hay không." Tề Cảnh Huy chỉ chỉ Ôn Dao ngồi ở trên giường. Ôn Dao muốn nói mình đều không có chuyện gì, nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của anh trai và vẻ mặt không chút biểu tình của ma ma, vẫn thức thời ngậm miệng lại. Được rồi, chẳng phải chỉ là một chút kiểm tra thôi sao. Hướng Cường vốn chính là quân y bộ đội, khi đi đến cũng mang theo hộp thuốc của mình. Hắn tiến lên cẩn thận kiểm tra thân thể Ôn Dao một lần, còn dùng dị năng dò xét thử, cuối cùng biểu thị thân thể Ôn Dao rất khỏe mạnh, không có phát hiện vấn đề gì. Tề Cảnh Huy ho khan hai cái, lời nói thấm thía nói với Hướng Cường: "Cô bé kia vừa mới được cứu ra từ sở nghiên cứu sinh vật, cậu phải biết chỗ đó chính là một đám người điên. Cũng không biết con bé có bị tiêm vào người loại thuốc không biết tên nào đó hay không, có phải bị dọa sợ rồi không, làm sao có thể không có vấn đề gì chứ?" Hướng cường là lão quân y, theo Tề Cảnh Huy không ít năm, thân thể Tề Cảnh Huy cũng đều do hắn đến kiểm tra, nhiều năm giao tình khiến hắn trong một giây đã hiểu ý Tề Cảnh Huy. "Ah, vừa rồi tôi nói sai rồi, đứa nhỏ này thân thể không tốt lắm, cụ thể nguyên nhân chúng ta còn cần phải tiến hành thêm một bước kiểm tra. Hơn nữa tinh thần của cô bé không quá ổn định, xem ra chắc hẳn nhận phải một sự kíƈɦ ṭɦíƈɦ rất lớn, cần phải cẩn thận tĩnh dưỡng một thời gian ngắn." Ôn Dao đầu gỗ nghiêm mặt nghe hai người kia nói hươu nói vượn, bắt đầu nghĩ lại chính mình có phải tự hố mình rồi hay không. Diễn trò cho trót, theo như bọn hắn nói, chính mình cần phải cẩn thận tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, vậy có phải không thể ra ngoài được hay không? Hành động dò xét toàn bộ căn cứ của cô còn chưa bắt đầu mà!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]