Chương trước
Chương sau
Tôn Vũ Triết hoàn toàn chính xác không nỡ bỏ mẹ của mình, hắn nhỏ giọng trấn an lấy bọn họ, trong lòng nghĩ nên giải thích như thế nào với Dư Quyên, trước đó bọn hắn đã nói đến căn cứ tìm được chỗ ở, hai người sẽ sống thật tốt, cùng nhau chờ đợi con chào đời.
Nhưng bây giờ hắn cũng không có khả năng từ bỏ mẹ già của mình, còn có chị và cháu ngoại trai của hắn, gánh nặng này hắn phải gánh, dù sao cũng là người thân máu mủ của hắn.
Ngay vào lúc Tôn Vũ Triết buồn rầu, chỗ ngồi phía sau xe mở cửa ra, Dư Quyên nâng cao bụng bước xuống xe.
Nhìn thấy Dư Quyên, Tôn Vũ Triết đỏ mặt lên, hắn há to miệng, có chút lắp bắp hô: "Tiểu... Tiểu Quyên."
Dư Quyên cười cười với hắn, sau đó nhìn về phía bà lão: "Mẹ chồng, thì ra các người ở đây à, trước đó lúc các người rời đi, các người đã có thể tự đảm đương rồi, tôi cùng Vũ Triết còn cho rằng bản thân đã chết, sẽ không còn nhìn thấy các người được nữa."
Nghe con dâu nói như vậy, trên mặt bà Lý thoáng không nén được giận, bà ta hung dữ, lớn tiếng nói: "Cô đây là đang cười nhạo tôi hả? Nếu không phải bởi vì cô, A Triết là sao trở về đó! A Triết là cháu đích tôn bốn đời của nhà họ Tôn chúng tôi! Cô..."
"Mẹ!" Tôn Vũ Triết có chút nóng nảy, hắn cũng không muốn mẹ của mình cùng vợ cãi nhau ở trước mặt một đống người như thế.
Tôn Vũ Triết dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn vợ, hi vọng cô đừng để ý những việc này.
Dư Quyên lộ ra tươi cười vô cùng hiền lành với bà Lý, thành khẩn nói: "Mẹ chồng, mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi, con là đến gọi Vũ Triết để mẹ và chị cả vào xe đấy, đứng ở bên ngoài nói chuyện không tiện, vào xe đi."
Bà Lý chém xéo nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng, dường như rất hài lòng đối với sự thức thời của cô.
Dư Quyên nhìn nhìn hai tay trống không của mấy người, lại hỏi: "Mẹ chồng à, xe và hành lý của các người đâu rồi?"
Vừa nghe đến cái này, mặt bà Lý lập tức đen thui, đêm hôm đó lúc trốn khỏi con thú biến dị kia, con rễ bà đã bị bắt đi ra ngoài, nếu không phải con gái biết lái xe, bọn họ chỉ có thể chờ chết ở đó.
Lúc ấy hành lý phía sau cùng một vài thứ gì đó đều bị mất trên đường chạy trốn, trên xe chỉ còn giữ lại một ít, sau khi chống đỡ vài ngày, đều đã ăn hết, nếu không phải nhìn thấy xe của con trai mình, bọn họ còn không biết phải làm sao bây giờ đây này.
Sắc mặt Tôn Vũ Triết lập tức càng ngày càng không tốt, vội vàng đỡ cô ngồi vào phía sao xe, Dư Quyên kéo khóe miệng, mời Tôn Bội Trân cũng vào xe, mình ngồi ở chỗ tay lái phụ.
Bà Lý tiến vào xe liền phát hiện chỗ ngồi trong xe chất đầy các loại đồ đạc và thức ăn, lập tức cười như nở hoa.
Bà trái sờ sờ phải nhìn một cái, thỏa mãn hỏi con mình những vật này ở đâu ra, Tôn Vũ Triết nói cho bà biết trước đó lấy được ở một thôn trấn, cốp xe phía sau còn có rất nhiều.
Nghe thế, bà Lý cười đến càng thoải mái hơn, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn đều giãn ra.
Bà cầm lấy một lon sữa bột, cười tủm tỉm mà một tay nhét vào trong ngực bé trai: "Cái này hay, cho Bối Bối chúng ta ăn, mấy ngay nay Bối Bối chúng ta chịu khổ rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này đã gầy đi rồi."
Lại cầm lên một bộ quần áo nhỏ, ở trên người Bối Bối khoa tay múa chân: "A Triết à, quần áo này hơi nhỏ, không vừa với Bối Bối chúng ta rồi."
Tôn Vũ Triết xấu hổ nhìn vợ, vội vàng giải thích với mẹ hắn: "Đây là chuẩn bị cho em bé trong bụng Tiểu Quyên đấy..."
"Cũng còn chưa thấy bóng dáng đâu, giữ nhiều như vậy cho nó làm gì, còn không bằng trước cho Bối Bối chúng ta dùng đây này." Bà Lý bất mãn nói.
Đôi mắt to đen bóng của bé trai vòng vo mấy vòng, nó lần lượt đưa sữa bột ra phía trước, âm thanh trẻ con nói: "Bối Bối không ăn, Bối Bối để dành cho em trai nhỏ ăn!"
Bà Lý trực tiếp cầm bình sữa lại, một lần nữa nhét vào tay Bối Bối, vui vẻ ra mặt nói: "Vẫn là Bối Bối chúng ta hiểu chuyện, đây là cho con ăn, mau cầm đi."
Tiếp đó nhìn lướt qua Dư Quyên ngồi ở phía trước bị đối xử lạnh nhạt, nhỏ giọng nói thầm: "Còn không biết có phải bé gái hay không nữa, làm gì phải quý giá như vậy."
Hai tay Dư Quyên nắm chặt thành quả đấm đặt ở trên đầu gối, cô cực lực đè xuống lửa giận trong lòng. Phải nhẫn nại, trong lúc đó, mu bàn tay trái ấm áp, quay đầu nhìn lại, tay phải Tôn Vũ Triết bao trùm lấy tay trái của cô.
Tôn Vũ Triết nắm chặt tay Dư Quyên, há miệng nói thầm với cô ba chữ: "Có anh đây."
Khóe miệng Dư Quyên mỉm cười, khẽ gật đầu, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại nặng trịch đấy.
Vũ Triết, anh không được để em thất vọng đấy...
Xe một lần nữa khởi động, đi theo phía sau đại đội, tối hôm qua cũng có người gia nhập vào, bốn mươi năm mươi chiếc xe cùng chạy trên đường.
Chạy mấy tiếng đồng hồ, đoàn xe lên cao tốc, sau đó tốc độ bắt đầu chậm lại rồi.
Có thể là bởi vì lúc tận thế vừa bộc phát rất nhiều người đi cao tốc thoát đi, hiện tại trên đường cao tốc có thể gặp được nhiều xe bị vứt đi cùng Zombie.
Cũng may đoàn xe nhiều người, dị năng giả không ít, rất nhanh đã có thể dọn sạch sẽ con đường, khoảng nửa ngày, hai nhóm người có thể nói là lăn lộn quen mặt, cũng có thể trò chuyện tâm sự rồi, có điều ngược lại xe của nhà họ Ôn vẫn luôn không có người đến quấy rầy.
Ôn Dao trực tiếp ngồi dưới đất tu luyện, Bạch Tiểu Tiểu dựa vào bên cửa sổ nhìn bên ngoài, Ôn Trác lái xe, Hạ Uyển thì huấn luyện Mạn Mạn.
Hiện tại cuối cùng Mạn Mạn đã có chút lực công kích, đáng tiếc còn chưa quen thuộc, phải huấn luyện thật tốt mới được.
Lạc Ngữ Điệp bị đói tỉnh đấy, lúc trước trường kỳ đói khát làm cô không có cảm giác gì, mà bây giờ cô có thể cảm thấy bụng có chút quặn đau, đang từng đợt phát ra tiếng kháng nghị.
Cô cố sức mở mắt ra, ánh sáng mãnh liệt ập vào mắt khiến cô không nhịn được đưa tay che chắn, đợi sau khi mắt thích ứng, mới phát hiện cả người mình sạch sẽ ở một nơi xa lạ.
Đầu khẽ chuyển, liền nhìn thấy Ôn Dao đang ngồi xếp bằng ở đối diện, ánh mắt đen nhánh chiếm hữu cô.
Ah, cô nghĩ đến, trước đó cô muốn Tiểu Ảnh đi theo sau cô bé, nếu thấy nguy hiểm phải bảo vệ cô bé, bởi vì cô muốn tìm cho chính mình một đường đi, mà khi đó cô bé kia là lựa chọn tốt nhất.
Đêm đó sau khi cùng biến dị xà kia đánh một trận liền đi theo sau cô bé, sau đó thì sao? Sau đó cô lại không nhớ rõ, hiện tại, cô thành công rồi hả?
Lạc Ngữ Điệp giãy dụa muốn ngồi dậy, rất nhanh một đôi tay đỡ lấy phía sau lưng cô, nhu hòa đỡ cô ngồi dậy, đồng thời bên tai truyền đến giọng nữ ôn hòa: "Con đã tỉnh?"
Lạc Ngữ Điệp quay đầu nhìn lại, ở bên trong ánh sáng phản chiếu, một phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi đầy xinh đẹp mang theo ôn nhu vui vẻ chăm chú nhìn cô, cái nhìn kia, phảng phất như cô nhìn thấy mẹ của mình.
"Mẹ ơi..." Lạc Ngữ Điệp lẩm bẩm nói.
"Hửm?" Nhìn cô bé rõ ràng vẫn còn chút ngây ngốc, Hạ Uyển hỏi lần nữa: "Cảm thấy thế nào rồi? Có phải đói bụng hay không?"
Sau đó quay đầu nhìn về phía Ôn Dao: "Dao Dao, con bưng cháo hoa ba con nấu giữa trưa lên đây." Nói xong đỡ cô bé đến bên bàn ăn.
Ôn Dao mở nồi giữ ấm ra, bưng lấy cháo hoa, bởi vì không biết lúc nào cô ấy sẽ tỉnh, cho nên vẫn luôn giữ điện.
Đặt cháo hoa lên trên bàn cơm, Lạc Ngữ Điệp có chút cần thận, cô nhỏ giọng nói cảm ơn, từng miếng từng miếng ăn hết.
Cháo hoa nấu rất đậm đà, tàn ra mùi hương thơm ngát, khói trắng nóng hổi đập vào mặt, Lạc Ngữ Điệp cảm giác ánh mắt của mình có chua xót.
Cô hít hít cái mũi, dùng sức nháy mắt mấy cái, cố ngăn nước mắt, từng ngụm từng ngụm nhét thìa vào trong miệng. Thế nhưng nước mắt vẫn không thể khống chế rơi xuống, từng giọt từng giọt, từ gương mặt chảy xuống, rơi vào bên trong chén cháo.
Lạc Ngữ Điệp ăn xong cháo hoa, giơ tay lên lau lau mắt, lần nữa nhỏ giọng cảm ơn.
Hạ Uyển đợi cô ăn xong, mới chậm rãi mở miệng nói: "Ngữ Điệp đúng không, Dao Dao đã đem tình huống của con nói đại khái với chúng ta, chúng ta..."
"Dì yên tâm, con sẽ không gây thêm phiền phức đâu, đừng đuổi con đi!" Lạc Ngữ Điệp không đợi Hạ Uyển nói xong, đã khẩn thiết mở miệng nói.
Cô rất sợ ba mẹ của cô bé bé không đồng ý giữ cô lại, cô biết rõ đây là thời kỳ loạn thế một mình cô rất khó sinh tồn, cô tín nhiệm cô bé tên Dao Dao kia, cũng tinh tưởng người phụ nữ từng ngăn cản tên Sấu Tử kia.
"Dì à, con sẽ rất nghe lời! Con sẽ đánh Zombie, cũng sẽ tìm vật tư, còn có thể giúp các người làm việc. Nếu như gặp nguy hiểm, các ngươi cũng không cần quan tâm đến con, mỗi ngày con chỉ cần ăn một chút cơm là được rồi!"
Tiếp đó cô nhìn về phía Ôn Dao: "Con còn có thể bảo vệ Dao Dao thật tốt nữa!"
Dường như cô rất sợ Hạ Uyển không tin, cả người đều nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của chị, rất chân thành cam đoan nói: "Thật sự, con rất lợi hại, nếu như không tin con..."
"Được rồi." Hạ Uyển cắt ngang lời cô, vươn tay vỗ nhẹ lên bàn tay cô bé đặt ở trên bàn, thân thể Lạc Ngữ Điệp trong nháy mắt cứng ngắc, cô bắt buộc chính mình phải trầm tĩnh lại.
Hạ Uyển làm như không nhìn thấy, điềm nhiên như không có việc gì thu tay lại, chị cười nói với cô bé: "Dì lúc nào nói muốn vứt bỏ con rồi?"
Mắt Lạc Ngữ Điệp sáng rực lên.
"Con có thể đi theo chúng ta đến căn cứ Hoa Nam, sau khi đến căn cứ con muốn đi đâu làm gì đều được, muốn tiếp tục đi theo cũng không phải là không thể được, hiện tại con cứ an tâm đi theo chúng ta." Hạ Uyển dừng lại, lại cười nói: "Về phần giết Zombie tìm vật tư đều là chuyện của người lớn, Dao Dao cũng rất lợi hại, con bảo vệ tốt bản thân thì tốt rồi."
Lạc Ngữ Điệp nhẹ gật đầu, về phần trong lòng cô nghĩ như thế nào, vậy cũng chỉ có bản thân cô tự biết mà thôi.
Xác định thành viên mới gia nhập nhà họ Ôn, Ôn Trác cũng không có biến hóa gì, ngược lại Lạc Ngữ Điệp lúc trông thấy Ôn Trác thì vô cùng khẩn trương, không tự giác lộ ra phòng bị, có mấy lần Ảnh Điệp đều xuất hiện. Cho nên Ôn Dao đành đem giường của mình tặng cho Lạc Ngữ Điệp, bởi vì mỗi sáng sớm Ôn Trác đều phải đi ngang qua ghế sô pha làm điểm tâm, bây giờ trạng thái của cô ấy thế này thật đúng là không thích hợp ngủ ghế sô pha.
Đoàn xe trên đường đi, đi một chút, ngừng một chút đã qua bốn ngày, vốn chỉ có một hai ngày lộ trình bọn hắn đến bây giờ cũng chỉ đi có một nửa.
Trên đường không ngừng có xe mới gia nhập vào, đều là đi đến căn cứ Hoa Nam, chứng kiến phòng xe nhà họ Ôn, không ít người trong lòng nảy sinh ít hoặc nhiều tiểu tâm tư, thế nhưng từ khi Bạch Tiểu Tiểu vào lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn xuống xe đi bộ dạo một vòng, cơ bản không còn người nào nhìn xa về phía bên này nữa.
Lạc Ngữ Điệp sau khi thu dọn bàn ăn rồi ra bãi đất trống tập luyện, tốt xấu gì cô cũng có dị năng không thể lãng phí, Hạ Uyển dạy cho cô một ít thuật đọ sức.
Có điều... Không biết có phải bởi vì dị năng đều do một người khác kế thừa hay không, Lạc Ngữ Điệp học những thứ này thật sự một chút thiên phú cũng không có, có điều cô cũng không từ bỏ, cho dù học không tốt, cũng không ngừng rèn luyện để có thể tăng cường thể năng, cơ bắp cũng sẽ ghi nhớ lại, như thế cũng tốt hơn so với cái gì cũng không làm.
Lại đi ba ngày nữa, trên đường đã có thể nhìn thấy một ít quân đội vũ trang, bọn hắn hai mươi người một đội tuần tra ở gần đó, sắp xếp quản lý xe đến, xem ra đã tiến vào phạm vi cảnh giới của căn cứ rồi.
Bây giờ trên cơ bản có thể nói là nửa bước khó đi, một giờ mới nhích được một chút, xa xa nhìn lại, trước sau đều xếp một hàng dài, miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng dáng căn cứ, có điều dựa vào tốc độ này, còn không biết lúc nào có thể đi vào căn cứ đây này.
Nhìn xem tốc độ như ốc sên bò, lúc này Ôn Dao không khỏi bội phục ba của mình, quyết định chuẩn bị phòng xe này thật sự quá sáng suốt rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.