Đoàn người lại càng hoảng sợ, nhìn sang nơi phát ra tiếng khóc, lại nhìn thấy Lâm Xảo Mạn nhào đến trên người Lâm Tuấn khóc lóc. Lâm Tuấn bị em gái mình đè ép đến không thở nổi, ngực vốn bị Zombie đánh một chưởng, đến bây giờ còn chưa trở lại bình thường, Lâm Xảo Mạn lại bổ nhào đến như vậy, quả thực đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. "Mạn... Mạn, nhanh... Nhanh lên..." "Anh, anh0 nói cái gì? Anh có chỗ nào không thoải mái?" Lâm Xảo Mạn dồn sức dùng tay ấn trên ngực Lâm Tuấn, đến gần muốn nghe rõ hắn nói gì đó. "Khụ!" Lực đạo mãnh liệt khiến Lâm Tuấn thiếu chút nữa lần nữa ói ra máu, hắn cố gắng lắc lư một tay, muốn nói cái gì. "Hu hu hu, anh, anh muốn nói cái gì?" "Anh của cô muốn nói cô mà không đứng dậy, hắn sẽ bị cô đè chết mất." Lý Đồng liếc mắt, giễu cợt nói. Kỳ Bình ở bên cạnh kéo tay của cô, ra hiệu cô đừng nói tiếp, lại cười áy náy với Lâm Xảo Mạn. Lâm Xảo Mạn vội vàng ngồi thẳng lên, lau lau nước mắt trên khóe mắt, xấu hổ nói: "Anh à, thật xin lỗi, em quá lo lắng cho anh, hu hu, em chỉ còn một mình anh là người thân, nếu anh xảy ra chuyện gì thì em phải làm sao bây giờ, hu hu." Nói xong lại khóc lên, khóc đến cả người vô cùng run rẩy, trên mí mắt treo nước mắt óng ánh, từ từ chảy xuống gương mặt, lộ ra vẻ nhu nhược bất lực như vậy. Thở gấp qua đi, Lâm Tuấn nhìn thấy em gái mình khóc thành như vậy, tinh thần luống cuống, hắn đưa bàn tay to lớn, muốn chạm nhưng lại có chút không dám đụng chạm vào em gái mảnh mai của mình, chỉ có thể gấp rút an ủi: "Mạn Mạn, em đừng khóc, anh không sao, em yên tâm, anh nhất định không có việc gì đâu." Một bên gương mặt của Triệu Bác Viễn cũng đầy đau lòng động viên cô: "Xảo Mạn, cô đừng thương tâm nữa, anh của cô không có việc gì đâu, hơn nữa, còn có chúng tôi đây mà, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt." Lý Đồng nhịn không được cười nhạo một tiếng, ai cho hắn tự ý đại biểu chúng tôi thế, hắn cho rằng hắn là ai? Kỳ Bình bận rộn ôm bạn gái của mình trấn an cô, miễn cho cô xem không vừa mắt lai gây lúng túng cho người khác. Lâm Xảo Mạn từ từ ngừng tiếng khóc, cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, nâng lên đôi mắt bởi vì vừa trải qua lễ rửa tội mà càng trong veo sáng ngời, cảm kích liếc nhìn Triệu Bác Viễn, lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Triệu Bác Viễn cảm giác trái tim mình như nở hoa... Ánh mắt Lâm Xảo Mạn liếc xéo qua Từ Dương đứng phía sau cùng, lại cúi đầu đỡ Lâm Tuấn đứng dậy... trong lòng suy đoán Từ Dương đến cùng có phải dị năng giả hệ lôi kia hay không, xem ra không quá giống, hơn nữa có lẽ bọn họ còn có một dị năng giả hệ phong... "Ai nha, thiếu chút nữa đã quên mất!" Từ Dương vỗ đầu một cái, bước nhanh đi đến Zombie bị điện giật chết trước, rút một thanh Tiểu Đao bắt đầu đào tinh hạch. Ánh mắt Lâm Xảo Mạn lập loè, chẳng lẽ thật sự là... Rất nhanh có người hỏi ra nghi ngờ của cô: "Con Zombie này là cậu giết? Thật lợi hại, một chiêu đã giết chết, chúng tôi ta đều không có cách nào tóm được nó đây này." Dương Thần có chút lấy lòng nói. "Sao có thể chứ!" Từ Dương tùy ý khoát khoát tay: "Tôi cũng không lợi hại như vậy." Không phải hắn? Ánh mắt Lâm Xảo Mạn quăng về hướng chiếc xe Jeep, còn ở trên xe không có xuống? Cũng đúng, xuất hiện trước đều chỉ là chân chạy thôi. Lâm Xảo Mạn đỡ Lâm Tuấn qua ngồi một bên, Triệu Bác Viễn niềm nở vây quanh cô hỏi han ân cần, trong lòng Lâm Xảo Mạn không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn mang theo mỉm cười nhu hòa, dăm ba câu đã đuổi hắn đi rồi, lúc đi còn mang theo tươi cười ngây ngô. Sau đó Lâm Xảo Man bắt đầu ngưng tụ quả cầu nước chỉnh lý lại mình, rửa sạch sẽ mặt và tay, lại sửa sang lại quần áo, nếu như không phải không có điều kiện, cô hận không thể thay đổi quần áo luôn rồi. Từ Dương đào ra tinh hạch sau đó chào hỏi xong, liền chuẩn bị gọi Ngô Hạo đào xong tinh hạch cùng trở về, Dương Thần: "Đợi một chút! Xin hỏi các người đi căn cứ Hoa Nam phải không?" "Đúng rồi, như thế nào, các người muốn lên đường cùng chúng tôi à?" Từ Dương xoay người, cười hì hì mà hỏi. Bị một câu vạch trần, Dương Thần cũng không thấy xấu hổ, hắn cười gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi cảm thấy gặp được nhau cũng là có duyên, có thể làm bạn trên đường, hơn nữa, nơi này cách căn cứ Hoa Nam cũng không xa, chỉ có một hai ngày đi đường. Chúng tôi mỗi người tự quản chính mình, chỉ là cùng đi mà thôi, các người thấy sao?" Từ Dương cùng Ngô Hạo liếc nhìn nhau, sau đó nói: "Chuyện này tôi cũng không thể làm chủ, để tôi đi hỏi xem." Nói xong cũng đi cùng Ngô Hạo trở về. Dương Thần nhìn Từ Dương đến bên chỗ cửa sổ điều khiển chỉ vào bọn họ nói gì đó, sau đó hướng hắn phất phất tay, ra dấu OK, xem ra đội trưởng bên kia đã đồng ý. Dương Thần kêu những người khác chuẩn bị đi, mà ánh mắt Lý Đồng sắc bén gọi lại mọi người: "Các người xem, bọn họ không có đào hết tinh hạch!" Quả nhiên, người kia chỉ đào tinh hạch Zombie bọn họ giết, không phải bọn họ giết đều không đụng vào. Xem ra lần này gặp được người có nhân phẩm không tệ nha, Dương Thần vừa nghĩ vừa kêu moi người nhanh chóng đi đào tinh hạch Zombie chính mình giết ra, bởi vì lúc trước Lâm Tuấn kéo con Zombie biến dị kia lại, cho nên mọi người lại từ tinh hạch của chính mình chia cho hắn một chút. "Có phải chúng ta nên chia một ít cho Xảo Mạn hay không..." Thấy tất cả mọi người không có nhắc đến Lâm Xảo Mạn, Triệu Bác Viễn không khỏi mở miệng nói. "Cô ta làm gì rồi hả? Lấy nước tắm rửa cho Zombie à??" Lý Đồng trợn trắng mắt. "Trước đó nước chúng ta uống đều do Xảo Mạn ngưng tụ ra đấy!" "Đó là tặng không sao? Chúng ta đều lấy đồ đạc ra đổi đấy!" Lý Đồng trừng mắt liếc nhìn Triệu Bác Viễn, chẳng muốn so đo với não tàn, xoay người rời đi. Kỳ Bình bày ra hai tay, cười cười đầy bất đắc dĩ, cũng đuổi theo bạn gái của mình. Triệu Bác Viễn nhìn Dương Thần, hi vọng đạt được sự ủng hộ của hắn, có thể Dương Thần cảm thấy Lý Đồng nói rất đúng. Hắn chỉ có thể lấy cái túi sắp đưa Lâm Tuấn nhét vào trong ngực Triệu Bác Viễn, nói một câu để cho Triệu Bác Viễn đưa đi còn hắn tránh đi. Lúc Triệu Bác Viễn đưa tinh hạch, cũng không biết cùng nói gì với Lâm Xảo Mạn, vậy mà hắn lại đem phần tinh hạch của mình cho cô, thậm chí còn có ý lái xe giúp cô. Dương Thần quả thật muốn cạy mở đầu của hắn nhìn xem có phải đầu óc của hắn ta bị Zombie ăn hết rồi hay không, rõ ràng một cô gái như vậy có gì tốt mà hắn ta lại buộc vào? Có điều lúc trước hắn cũng đã nói qua, nói cô gái Lâm Xảo Mạn này không đơn giản, có thể Triệu Bác Viễn hoàn toàn không thể chấp nhận được người khác nói nữ thần của hắn ta như vậy, thiếu chút nữa đã cãi nhau trở mặt với Dương Thần, Dương Thần cũng chẳng muốn quản, dù sao bọn hắn cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi, đến căn cứ tách ra là được, hắn không thể nhẫn nhịn đồng đội heo như vậy. Mấy người lái xe đi theo phía sau bọn người Ôn Minh, lúc trời sắp tối, vừa lúc chung quanh có vài căn nhà nhỏ hộ nông dân, thế là tính toán qua đêm ở chỗ này. Trong sân có mấy con Zombie, xem ra là nông dân ở nơi này, sau khi dọn dẹp xong, đều tự tìm nhà thích hợp thu dọn. Bọn người Ôn Minh đang thu dọn ở đại sảnh, chuẩn bị trực tiếp trải đệm chăn ra đại sảnh ra đất để nghỉ ngơi qua đêm, đang bận rộn chợt nghe một giọng nữ đầy ôn nhu truyền đến: "Làm phiền rồi." Ngẩng đầu nhìn lên, một vị khuôn mặt mỹ nữ thanh lệ cười mỉm đứng trước cửa, khóe miệng Từ Dương cười cười, chào hỏi: "Người đẹp này, có chuyện gì sao?" Lâm Xảo Mạn cười cười, hai mắt sáng ngời vòng vo qua lại trên mặt mọi người mấy vòng, cuối cùng rơi vào trên mặt Ôn Minh. Cô đưa tay từ từ ngưng tụ ra một quả cầu nước, cười nói với Ôn Minh: "Tôi tên là Lâm Xảo Mạn, hôm nay cám ơn các người đã cứu tôi, tôi là dị năng hệ thủy, xin hỏi bây giờ các người có cần nước không?" Ôn Minh nhìn lướt qua Lâm Xảo Mạn, không mở miệng, tiếp tục làm chuyện của mình. Lâm Xảo Mạn dao động khẽ cắn môi dưới, ánh mắt quăng qua hướng Từ Dương, quả nhiên Từ Dương sẽ không để cho người đẹp phải khó chịu, cậu nhiệt tình mời Lâm Xảo Mạn phóng đầy mấy thau nước, thậm chí còn lấy ra môt thùng nước tinh khiết rỗng. Sắc mặt Lâm Xảo Mạn có chút khó coi, nhưng vẫn cắn răng miễn cưỡng thả nửa thùng nước. Nhìn khuôn mặt Lâm Xảo Mạn hơi trắng bệch, Từ Dương mới cất thùng nước, giọng điêu ân cần hỏi han: "Người đẹp, cô không sao chứ? " Lâm Xảo Mạn lắc đầu, có chút suy yếu nói: "Khá tốt, hôm nay đối phó Zombie tiêu hao rất nhiều dị năng, cho nên bây giờ có chút lực bất tòng tâm, thật sự thật có lỗi." "Không có việc gì không có việc gì, Lâm đại mỹ nữ cô giúp chúng tôi ân lớn rồi, nếu không tôi tiễn cô về?" Từ Dương cười tủm tỉm hỏi. "Cảm ơn, không cần." Nói xong Lâm Xảo Mạn liền đi ra hướng ngoài cửa, lúc đi ngang qua bên người Ôn Minh, bị sái chân lảo đảo ngã về hướng Ôn Minh, Ôn Minh rất tự nhiên đứng dậy chuyển hướng khác. Lâm Xảo Mạn cứ thế khiến cho cơ thể của mình thoáng đổi phương hướng khác, một phát ngã nhào vào chiếc bàn bên tường, chiếc bàn còn chưa quét sạch sẽ trên mặt bàn dày đặc một lớp tro bụi, tro bụi hất lên khiến cô không nhịn được hắt hơi một cái, làm cho gương mặt vốn được rửa sạch sẽ lại dính đầy bụi bẩn rồi. Từ Dương nhịn cười, biểu cảm khoa trương đỡ Lâm Xảo Mạn dậy: "Ai nha, người đẹp, cô làm sao vậy, tôi nói để tôi tiễn cô ra ngoài, cô còn không chịu, xem đi, không phải trẹo chân ngã rồi sao?" Lâm Xảo Mạn xoa xoa khuỷu tay bị đụng hơi đau, khóe mắt liếc qua Ôn Minh, thấy cậu không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ đành phải miễn cưỡng cười cười với Từ Dương, không từ chối sự trợ giúp của cậu ấy, để cho cậu ấy đỡ ra cửa. Vừa đến cửa, Từ Dương lập tức thả tay của cô, cười ha hả nói với cô: "Thật sự cám ơn người đẹp lần nữa nha, chúng tôi còn có việc, tôi sẽ không tiễn, trên đường cô cẩn thận một chút nha." Nói xong còn phất phất tay. Lâm Xảo Mạn không có cách nào, chỉ đành phải tiếp tục cười cười với Từ Dương nói không cần rồi đi đến chỗ của mình. "A." Lý Đồng đang đứng ở cửa sổ nhìn thấy Lâm Xảo Mạn dính đầy bụi đất đi ra khỏi căn nhà nhóm người kia, nhịn không được mỉa mai nói: "Thật sự là một đóa Bạch Liên Hoa điềm đạm đáng yêu nha, lại xem tất cả mọi người như kẻ đần." "Em quan tâm cô ta nhiều như vậy làm gì." Kỳ Bình bất đắc dĩ, làm sao bạn gái của mình cứ thích gây khó dễ với người ta thế này. "Em có thể mặc kệ sao? Trước đó cô ta còn muốn nạy bạn trai của em đấy! Vừa thấy cô ta, em đã thấy buồn nôn rồi!" Có vài cô gái, xem như có được năng lực nhận được sự hâm mộ của người khác vẫn muốn dựa vào đàn ông, muốn làm kỹ nữ, hoàn toàn không muốn tự mình cố gắng. Có lẽ Lâm Xảo Mạn nghĩ như vậy cũng không liên quan đến cô, nhưng ai bảo cô ta vừa gặp đã nghĩ muốn nạy bạn trai của mình? Không nhắm vào cô ta thì nhắm vào ai? Cũng may bây giờ cô ta đã di chuyển mục tiêu, bằng không cô phải dạy dỗ cô ta một trận mới được, hiện tại nha, chỉ cần xem kịch là được. Từ Dương vào nhà sau khi xác định Lâm Xảo Mạn đã đi xa, rốt cuộc nhịn không được cười ha ha. Nhìn thấy bộ dạng cười nghiêng ngả đến sắp ngã xuống đất, Cố Minh Duệ đậu đen rau muống nói: "Trước không phải cậu luôn nói mình là hộ hoa sứ giả sao, nói người đẹp chính là để cho người ta yêu thương. Bây giờ cậu yêu thương người đẹp như thế sao?" Từ Dương lau lau khóe mắt bởi vì cười mà rớt nước mắt, ngồi thẳng người trả lời: "Người đẹp đương nhiên chỉ dùng để yêu thương rồi, có điều cô gái đẹp này nha... Mục tiêu của cô ta là Ôn Minh của chúng ta, đã bị loại trừ khỏi phạm vi thương hoa tiếc ngọc của tớ rồi. Hơn nữa, đưa nước đến cửa miễn phí, ngu sao không nhận nha!" Từ Dương sờ lên cằm, trầm tư nói: "Tớ cảm thấy chúng ta phát hiện được một con đường mới rồi, sau này đồ ăn nước uống mà không đủ, kêu Ôn Minh đi bán đứng nhan sắc, bao chuẩn cái gì cũng đều được đưa đến cửa." Ôn Minh thản nhiên liếc nhìn Từ Dương, ngay sau đó lại nghe được tiếng Từ Dương ồn ào: "A a a, Ôn Minh, cái tên này lại dùng điện giật tớ, tóc của tớ sắp tiêu luôn rồi nè!" Ôn Minh không để ý đến, bây giờ cậu đang nghĩ không biết ba mẹ và Dao Dao đã đi đến đâu rồi, trôi qua như thế nào, ba mẹ đều không đáng tin cậy, cũng không biết trên đường Dao Dao phải chịu bao nhiêu ủy khuất, không biết những con Zombie kia có hù dọa đến Dao Dao không, thật sự lo lắng quá...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]