Chương trước
Chương sau
Bây giờ Ôn Dao có chút lơ ngơ, có điều khi cô lướt qua Hạ Uyển nhìn thấy Ôn Trác đang mỉm cười đứng sau chị, cô đã biết ai là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này.
Vừa muốn mở miệng, vẻ mặt Ôn Trác vì muốn tốt cho cô liền ra vẻ khuyên nhủ Ôn Dao: "Dao Dao, nhanh nói xin lỗi với mẹ con, mẹ con cũng vì quá lo lắng cho con nên mới..."
"Để cho chính con bé nói!" Hạ Uyển cắt đứt lời Ôn Trác, chị thấy trên người Ôn Dao đã thay một bộ quần áo mới, càng tức giận rồi.
Ôn Trác thật có lỗi cười cười với Ôn Dao, vẻ mặt bất lực.
Tiểu nhân!
Ôn Dao không nghĩ đến chuyện sẽ biến thành như vậy, thật sự đánh giá thấp lòng dạ hẹp hòi của người đàn ông này, có điều quan trọng nhất trước mắt phải vượt qua cửa ải này trước.
Ôn Dao vốn mờ mịt, ánh mắt vô tội nhìn Hạ Uyển, lộ ra dáng vẻ tươi cười đầy trẻ con, sau đó dùng giọng điệu đầy tội nghiệp gọi lên: "Mama."
Hạ Uyển cảm thấy trái tim mình lập tức mềm nhũn, con gái rất lâu không có gọi chị như vậy... Không được! Không thể như vậy! Trái tim vừa nhuyễn xuống đã cứng trở lại, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, lại nhìn thấy hai mắt Ôn Dao khép lại, thân thể mềm nhũn, ngã ngược ra sau.
"Dao Dao!" Hạ Uyển một tay ôm Ôn Dao, tinh thần luống cuống, Ôn Trác vội vàng kéo Hạ Uyển không biết làm sao: "Ôm Dao Dao vào đi, anh đến xem."
Hạ Uyển gật gật đầu, ôm Ôn Dao đi về phía giường, Ôn Trác theo sát phía sau, thuận tiện đóng cửa xe lại, chặn lại ánh mắt chung quanh vẫn luôn nhìn trộm.
Mà Bạch Tiểu Tiểu có chút mờ mịt bị nhốt ở ngoài cửa, chủ nhân làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Còn có... đừng nhốt nó ở ngoài chứ!!!
Bên này bởi vì Ôn Dao ngất xỉu mà rối loạn, bên kia gần đây Ôn Minh cũng gặp phải chút ít phiền toái.
Sau khi mấy người Ôn Minh đi ra khỏi khu nội thành cũ, trường học sớm đã rút lui cùng với bộ đội, bọn họ trở lại công viên sáng hôm trước cất dấu xe, lại đi nơi khác góp nhặt chút ít đồ ăn, cuối cùng thay đổi chiếc Jeep Wrangler, sau đó đi theo phương hướng của bộ đội tiến đến căn cứ Hoa Nam.
Có thể vì có bộ đội thanh lý qua, trên đường đi đều không gặp nguy hiểm gì quá lớn, ngẫu nhiên có một ít Zombie chặn đường cũng bị bọn hắn giải quyết.
Cứ như vậy chạy trên đường được vài ngày, Từ Dương đều cảm thấy có chút nhàm chán rồi.
"Ah ah ah ah ah, vì sao lại nhàm chán như vậy, dù sao cũng phải đến mấy con cho tớ tập luyện một chút chứ." Từ Dương ngồi ở chỗ ngồi phía sau bắt đầu tru lên.
"Luyện tập? Lấy cái gì luyện? Dị năng của cậu?" Cố Minh Duệ giễu cợt nói.
Từ Dương thương tâm quá, thật sự là ghét của nào trời trao của ấy nha, Ôn Minh là hệ lôi, Ngô Hạo là dị năng tốc độ, sau này Cố Minh Duệ thức tỉnh hệ phong, đều là dị năng công kích cả đấy, còn cậu, lại là cường hóa thính giác! Cái này là phụ trợ mà!!
Vừa thức tỉnh không bao lâu, bởi vì không biết khống chế, thanh âm gì đều có thể nghe được, buổi tối càng hoàn toàn không ngủ được, đầy trong đầu đều là các loại âm thanh, thật muốn bị bức điên. Sau khi học được cách khống chế, bây giờ cơ bản muốn nghe âm thanh thì chỉ có thể nghe được âm thanh đó, nhưng dù thế nào cũng chỉ là Thuận Phong Nhĩ nha! Một chút cũng không cao lớn chút nào.
Đây là vì cái gì chứ, cậu còn nghĩ chính mình sau này thức tỉnh dị năng lợi hại rồi đại sát tứ phương, trở thành cường giả cấp đỉnh, vô số người đẹp quỳ gối dưới ống quần tây của cậu, mà cậu trái ôm phải ấp, sau đó dùng tư thế người thắng cuộc trào phúng tên côn đồ vạn năm Ôn Minh này.
Không nghĩ đến... thực tế lại tàn khốc như thế, thật sự là học nghệ không nhanh, người chết trước mà...
Nhìn thấy Từ Dương lập tức yên tĩnh, Cố Minh Duệ cười cười hài lòng, có điều lúc nhìn thấy Ngô Hạo trầm mặc ít nói ngồi ở bên kia, lại thở dài.
Kể từ ngày đó cứu Ngô Hạo trở về, sau đó cậu ấy vẫn bảo trì cái dạng này, trước kia thích nhất đấu võ mồm làm ầm ĩ với Từ Dương, bây giờ quả thật như thay đổi thành người khác.
Ai cũng không biết ở khu nội thành cũ xảy ra chuyện gì, ba mẹ của cậu ấy thế nào, vì sao một mình cậu ấy xuất hiện ở đó, còn điên cuồng giết Zombie. Cậu ấy không muốn nói, bọn hắn cũng không hỏi, chỉ yên lặng ở bên cạnh cậu ấy, có điều chỉ hy vọng cậu ấy có thể nhanh chóng bình phục mới tốt...
"Chờ một chút, hình như tớ nghe được có thanh âm gì." Đúng lúc này, vô tình Từ Dương thoáng lên tinh thần, cậu đem tất cả tinh thần ngưng tụ ở trên lỗ tai, rất nhanh, xa xa thanh âm truyền đến rõ ràng hơn.
"Ừm... Có một đám người gặp một đám Zombie, bốn nam hai nữ, một dị năng hệ hỏa... Đợi lát nữa, tớ nghe lại một chút, ah, còn có một dị năng giả hệ sức mạnh, hình như còn có một hệ khống chế, những cái khác không nghe được. Ai nha, giống như có một con Zombie cấp hai, dường như bọn hắn đối phó không nổi.... Mau mau nhanh, lại chậm một chút thì không có chuyện cho chúng ta đấy."
Từ Dương hưng phấn lên, hôm nay lái xe lâu như vậy mới gặp được Zombie, nếu không vận động nữa cậu cảm thấy mình ngồi trên xe sắp mốc meo đến nơi rồi.
Cố Minh Duệ có chút im lặng: "Cậu xác định chúng ta có khả năng ứng phó sao? Đừng đem mình góp vào rồi."
"Thôi đi pa ơi... tớ là hạng người như vậy sao?!" Từ Dương hét lên: "Tớ xác định, đánh con này chỉ mất sức lực lớn chút thôi, còn không lợi hại bằng con Zombie hệ hỏa cấp hai hôm qua chúng ta gặp phải, hơn nữa, Ôn Minh không phải đang để dành tinh hạch đẹp mắt cho em gái của cậu ấy sao, thật vất vả mới thấy được một cái, sao có thể từ bỏ được chứ."
Ngày hôm qua bởi vì tâm tình Từ Dương khó chịu, lấy đao đâm nhiều nhát vào đầu Zombie, kết quả chọc ra một viên tinh hạch, tiếp đó bọn họ kiểm tra những con Zombie khác, cơ bản trong đầu mỗi con Zombie đều có, hơn nữa tinh hạch của con Zombie hệ hỏa kia vẫn là màu đỏ đấy.
Vừa mới bắt đầu, Từ Dương còn có ý định thử hấp thu tinh hạch, bị Ôn Minh ngăn trở, dưới hình huống không thể nào xác định kết quả, vẫn không nên đem chính mình ra làm vật thí nghiệm thì tốt hơn. Kết quả sáng sớm hôm nay lúc nghe đài radio, căn cứ tuyên bố tin tức phát hiện trong đầu Zombie có tinh hạch, nhưng tùy tiện hấp thu tinh hạch sẽ khiến kinh mạch nổ tung mà chết, cho dù không chết cũng rất dễ nổi giận, hi vọng mọi người không được thử, hiện tại căn cứ đang tận lực nghiên cứu tinh hạch, hơn nữa dốc sức thu mua, trên đường đi đến căn cứ mọi người có thể thu thập nhiều hơn một chút, đến căn cứ có thể trao đổi vật tư tương ứng.
Ngày hôm qua bọn hắn góp nhặt được hai mươi mấy viên tinh hạch, kể cả một viên màu đỏ, Ôn Minh cảm thấy tinh hạch này nhìn rất đẹp, có lẽ em gái sẽ thích, nên có ý định thu thập tất cả tinh hạch có màu sắc đặc thù trên đường.
Đã đều nói như vậy rồi, vậy thì đi xem qua, tay lái Ôn Minh chuyển qua, lái vào con đường Từ Dương chỉ, rất nhanh, bọn họ nhìn thấy đám người Từ Dương nói.
Dương Thần hung hăng cắm ống tuýp vào đầu con Zombie phía trước, sau đó một cước đá bay nó đi, Triệu Bác Viễn đứng ở bên cạnh của hắn, cầm trong tay tấm chắn cảnh dụng, giúp Dương Thần ngăn trở Zombie chung quanh duỗi móng vuốt đến. Hai người bọn họ đều thở hồng hộc, thể lực xói mòn cực lớn, cũng không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Đứng ở phía sau bọn họ Lý Đồng không ngừng ném ra bên ngoài nguyên một đám quả cầu lửa, trên trán cô không ngừng toát mồ hôi lạnh, miệng mím thật chặt, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, nhíu chặt lông mày khiến cho khuôn mặt vốn ngọt ngào mang theo một chút lạnh lùng.
Bên cạnh cô có một thanh niên gầy yếu thanh tú, sắc mặt tái nhợt, hắn chăm chú nhìn chằm chằm chiếc xe hỏng cách đó không xa, thời gian dần qua, xe bắt đầu bay lên không, lung lung lay lay bay đến Zombie, sau đó rơi mạnh xuống, không ít Zombie bị đè dưới gầm xe.
Chân Kỳ Bình mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, hắn thở phì phò, cố gắng bình phục đầu có chút đau nhức, đây là do sử dụng tinh thần lực quá độ.
"Anh còn tốt chứ?" Bên tai truyền đến giọng nói ân cần ôn nhu, đồng thời một bàn tay trắng nõn kiều nộn hiện ra trước mắt hắn, trong lòng bàn tay chậm rãi ngưng tụ một quả cầu nước: "Anh sử dụng dị năng quá độ rồi, uống miếng nước đi."
Kỳ Bình lắc đầu, đưa tay đẩy thử trước mắt ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Đồng không ngừng phân tâm chú ý hắn, cười lắc đầu với cô, ra hiệu cô không cần lo lắng, hắn không có việc gì.
Lý Đồng cười lại với hắn, ánh mắt đảo qua cô gái thanh lệ uyển chuyển hàm xúc bên cạnh, khóe miệng có chút nhếch lên, hơi châm chọc, tiếp đó quay đầu tiếp tục giao đấu với Zombie, có điều, quả cầu lửa của cô càng càng nhỏ, khoảng cách thời gian phóng thích cũng càng ngày càng dài.
Lâm xảo Mạn không để ý Kỳ Bình cự tuyệt, cô cười nhạt với hắn một tiếng, ánh mắt quăng sang bên kia, ánh mắt mang theo lo lắng.
Bên kia một thanh niên hơi tuấn tú, hai tay đeo bao tay, không ngừng đánh đến một con Zombie, con Zombie này khác với mấy con Zombie khác, thân thể hư thối càng ít, động tác càng thêm lưu loát.
Sức lực dị năng giả hệ sức mạnh nện ở trên người nó cũng không để cho nó có cảm giác gì, nó hét lớn một tiếng, giơ tay phải lên, dùng sức đánh lên người Lâm Tuấn, Lâm Tuấn bị sức mạnh khổng lồ đẩy lùi bước, cuối cùng té lăn trên đất, thậm chí nhổ một ngụm máu, mùi máu tươi kíƈɦ ṭɦíƈɦ càng khiến Zombie hưng phấn hơn, nó bước nhanh về phía Lâm Tuấn đang ngã trên đất.
"Anh ơi!" Lâm Xảo Mạn kinh hô, cô quay đầu nhìn về phía Kỳ Bình, trên mặt đầy cầu xin: "Van cầu anh, mau cứu anh của tôi với!"
Kỳ Bình có chút khó xử, tinh thần lực của hắn đã tiêu hao hết, làm sao mà cứu?
Mắt thấy móng vuốt đen nhánh sắc bén của con Zombie kia muốn vươn đến cổ Lâm Tuấn, đột nhiên một đạo lưới điện rơi xuống, trực tiếp chụp lấy Zombie.
"Rống ——" Zombie bắt đầu giãy dụa... nhưng lưới điện màu xanh lam càng co lại chặt chẽ hơn, dán chặt vào làn da Zombie, sau một lúc đùng đùng không dứt, Zombie trực tiếp ngã xuống địa phương, toàn thân cháy đen, trên người vẫn còn tia lửa điện.
Những người khác thoáng kinh ngạc, lập tức kịp phản ứng: "Có người đến!"
Vừa dứt lời, vài lưỡi dao gió đánh úp đến, lập tức cắt đứt đầu Zombie bên người bọn hắn, đồng thời, một bóng dáng nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, bọn hắn chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, liền nhìn thấy nguyên một đám Zombie trước mắt ngã xuống, giống như thái thịt
"Hít hà ——" mấy người hít sâu một hơi, thực lực này!
Lý Đồng đỡ Kỳ Bình, hai người nhìn một màn này, trong lòng rung động, thật cường đại!
Hai tay Lâm Xảo Mạn nắm chặt, ánh mắt cực nóng của cô nhìn chằm chằm vào con Zombie bị điện giật chết kia, lại quay đầu bắt đầu tìm kiếm cái gì, trong lòng không ngừng suy đoán, đại não vận hành như tên bắn, suy nghĩ về tất cả các khả năng.
Đợi còn lại Zombie đều được giải quyết, bọn hắn lại nhìn thấy dị năng giả tốc độ kia cũng không để ý đến đám bọn họ, trực tiếp ngồi xổm xuống, bắt đầu đào tinh hạch. Bọn hắn nhìn lẫn nhau, buổi sáng hôm nay bọn hắn cũng nghe tin tức đài radio, biết tinh hạch có thể đổi vật tư ở căn cứ, nhưng đa phần Zombie đều là người khác giết, rốt cuộc bọn hắn có muốn cũng không thể đào?
Đang trong lúc do dự, một chiếc Jeep dừng ở trước mặt bọn họ, cửa phía sau mở ra, nhảy xuống là một thanh niên có gương mặt em bé, trên mặt cậu mang theo tươi cười sâu sắc, vô cùng thân thiện chào hỏi bọn hắn: "Anh bạn, các người vẫn khỏe chứ?"
Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, khá tốt người lần này thân thiện hơn, hắn cũng cười lên, tràn ngập cảm kích nói: "Cũng còn may, cám ơn các người đã cứu chúng tôi, chúng tôi..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị tiếng khóc nức nở đánh gãy.
"Anh! Anh ơi! Anh làm sao vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.