Ôn Trác quay người đem cái túi ném cho Ôn Dao: "Người ta tạ lễ cho con này, nhận lấy đi." Ôn Dao tiếp nhận mở túi ra, chỉ có vài chocolate hạnh nhân cô yêu thích, còn lại đều là chocolate đen, cô rất không thích. Có điều không thích cũng không sao, có thể cho anh của cô ăn. Đem túi thu vào không gian, Ôn Dao tiếp tục nghiên cứu tinh hạch của mình, Ôn Trác đi phòng điều khiển, Hạ Uyển ngồi trên ghế sa lon luyện tập dị năng. Một đống tinh hạch này đều là màu xám trắng, bên trong có thứ giống như sợi bông, không bằng sáng bằng lần đầu tiên nhìn thấy viên tinh hạch kia. Có điều căn cứ gần như có thể biết rõ cách lấy được tinh hạch, tinh hạch Zombie bình thường đều là như thế, mà Zombie biến dị vì có dị năng nên tinh hạch sẽ có màu sắc khác nhau. Như hệ tinh thần là màu trong suốt đấy, hệ cường hóa như tốc độ thì có màu xanh nhạt. Dựa theo quy luật ma hạch mà suy ra... có lẽ Zombie cũng có thể hấp thu tinh hạch, chỉ là bây giờ chúng còn chưa sinh ra ý thức của mình, sẽ không suy nghĩ, chỉ biết dựa theo bản năng tìm kiếm máu thịt để ăn. Mà tinh hạch cùng loại đối với thú biến dị hoặc Zombie biến dị càng có hữu dụng hơn, có thể tham khảo biểu hiện của Bạch Tiểu Tiểu thì biết, sau khi nhìn thấy Zombie hệ băng giống như đánh máu gà vậy. Cuối cùng... Ngoại trừ tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực để tiến hnah2 chải vuốt năng lượng tinh hạch, cô còn chưa tìm ra biện pháp khác, bây giờ ngoài trừ tinh hạch cho Bạch Tiểu Tiểu ăn... tìm không ra công dụng nào khạc... "Dao Dao! Xem này!" Đang lúc Ôn Dao lâm vào trầm tư, lại nghe tiếng Hạ Uyển mang theo kinh hỉ. Cô quay đầu, liền nhìn thấy trên bàn có một viên tròn tròn màu xanh sẫm không biết là cái gì, nhìn kỹ lại, hình như là dây leo trước đó mẹ cô thúc đẩy sinh trưởng, nhưng... Vì cái gì nó lại nhỏ như vậy? "Dao Dao, trước đó từ tối hôm qua mẹ có giữ lại hạt giống, trong trạng thái tốt nhất này mẹ chọn ra một hạt giống tốt nhất, có thể mẹ phát hiện nó có thể trưởng thành lớn hơn một chút, sau đó làm sao cũng không dùng dị năng được, hơn nữa, dường như mẹ có thể cảm giác được ý nghĩ của nó." Cảm giác được ý nghĩ của nó? Chẳng lẽ sinh ra linh trí? Ôn Dao phóng xuất tinh thần lực, quả nhiên phát hiện tinh thần lực của gốc dây leo này cường đại hơn nhiều, hơn nữa ẩn ẩn cảm thấy trong lòng nó rất vui mừng. "Dạ, nó thành tinh rồi." Ôn Dao bình tĩnh nói cho Hạ Uyển. "Thành tinh?!" Mắt Hạ Uyển trừng lớn nhìn Ôn Dao: "Con nói nó giống như Tiểu Tiểu có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, có thể có suy nghĩ của chính mình?" Ôn Dao nghĩ nghĩ, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Bây giờ tương đương với đứa bé sơ sinh, sau này từ từ trưởng thành giống như Tiểu Tiểu vậy." Đương nhiên không thể được như Bạch Tiểu Tiểu, thế mà nó đã ăn hết quả trí tuệ đấy! Hạ Uyển vô cùng kinh hỉ, chị cẩn thận từng li từng tí nâng một đoàn dây leo chỉ mới trưởng thành bằng bàn tay, trái trái phải phải cẩn thận chu đáo, càng nhìn càng yêu thích, chị thoáng tập trung lắng nghe, cau mày hỏi Ôn Dao: "Nó giống như biểu đạt cái gì đó, nhưng mẹ cảm giác không được." Ôn Dao dùng tinh thần lực tiếp xúc qua, bó tay rồi... "Nó đói bụng." "Đói bụng?" Hạ Uyển cả kinh nhảy dựng lên: "Vậy làm sao bây giờ? Mẹ dùng dị năng nó cũng không có phản ứng! Nó muốn ăn cái gì à?" Con làm sao biết nó muốn ăn cái gì?! "Để trong đất xem một chút đi..." Ôn Dao thuận miệng nói ra. Hạ Uyển thật đúng là đem bỏ nó vào trong đất, lúc rời khỏi nhà Hạ Uyển còn mang theo mấy bồn hoa nhỏ đang trồng, hôm nay vừa lúc có đất cho nó. Đáng tiếc vừa bắt nó vùi trong đất, chính nó phịch rồi lấy mấy dây leo tinh tế bò lên đi ra, còn giũ hết đất trên người. Sau đó lại bỏ nó vào trong nước, còn thử bỏ vào trong sữa bò, lại cho nó thịt... tất cả đều không ăn. "Làm sao bây giờ?" Hạ Uyển thoáng sốt ruột, sợ tiểu gia hỏa vừa mới sinh ra không bao lâu cuối cùng lại bị chết đói. Ôn Dao suy nghĩ, đề nghị nói: "Để nó xuống, để nó tự tìm." Hạ Uyển đem nó cẩn thận đặt xuống đất, ngồi xổm xuống khẩn trương đi theo. Ôn Dao vụng trộm liếc mắt, cũng ngồi chồm hổm xuống. Viên tròn nhỏ màu xanh giãn ra dây leo của chính mình, vỗ vỗ mặt đất chung quanh, dường như muốn xác định lại hoàn cảnh quanh mình. Kế đó, nó bắt huy hiệu, lợi dụng dây leo giống như vậy chậm rãi bò về phía trước. Rất nhanh nó đã bò đến dưới chân bàn, nó tiếp tục dùng dây leo dò đường, sau đó từng chút từng chút bò lên trên. Ôn Dao vừa quan sát vừa nhìn Hạ Uyển, chỉ thấy vẻ mặt Hạ Uyển đầy kiêu ngạo, trong ánh mắt tràn đầy cổ vũ cùng sủng nịch, cô có dự cảm, cha cô sắp thất sủng rồi... Viên xanh lục khó khăn bò lên trên bàn, nó nghỉ ngơi một chút, sau đó lạ bắt đầu bò dần về một phương hướng, Ôn Dao nhìn lại hướng đó, sắc mặt lập tức đen, phía trước có... Một đống tinh hạch! Đây là đến một tên tham ăn không đủ lại muốn đến thêm một con sao?! Viên xanh lục bò đến bên cạnh tinh hạch, nó vốn duỗi ra dây leo mò mẫm phía trước, sau khi xác định đúng là thứ mình cần tìm, suиɠ sướиɠ cuốn lấy một viên tinh hạch bỏ vào gốc, sau đó tất cả dây leo đều cuộn thành một đoàn, một lát sau, dây leo mở rộng ra. Ôn Dao nhìn vào bên trong quan sát, tinh hạch không còn. "YAA.A.A... thì ra Bảo Bảo ăn tinh hạch sao?" Nhanh như vậy đã thăng chức thành Bảo Bảo rồi hả? Ôn Dao mặc niệm vì cha của mình. Sau khi viên xanh lục săn hết một viên tinh hạch, lại vui sướng cuốn viên thứ hai, Hạ Uyển bò đến trên mặt bàn vui rạo rực nhìn xem, giống như người mẹ lần đầu tiên nhìn thấy con của mình ăn gì đó. Thẳng đến khi ăn hết ba viên, viên xanh lục lại không ăn nữa, Hạ Uyển lại có chút bận tâm: "Như thế nào mới ăn có một chút như vậy? Có phải bị bệnh rồi hay không? Có phải nói còn muốn ăn những thứ khác?" Quả thật Ôn Dao không muốn nói gì nữa rồi, mặt cô không thay đổi trả lời: "Ăn no rồi, nó còn nhỏ." "Ah, ra là thế, hôm nay nó mới sinh ra." Hạ Uyển bừng tỉnh đại ngộ, lại bắt đầu nhìn ngắm viên xanh lục, giống như nhìn như thế nào cũng không thấy đủ. Viên xanh lục ăn no rồi, nó vung vẫy vài sợi dây leo, giống như đang khiêu vũ, sau đó lại bắt đầu chậm rãi bò xuống bàn, dưới hai ánh mắt soi mói chậm rì rì bò đến bên cạnh chân Hạ Uyển, duỗi ra một gốc dây móc lấy ống quần của chị. Hạ Uyển cúi người, cẩn thận nâng viên xanh lục lên, viên xanh lục cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mở dây leo ra, lại cuộn thành một đoàn ngủ mất. Viên tròn nhỏ bất động, Ôn Dao không đợi Hạ Uyển hỏi vấn đề, chủ động giải thích nói: "Nó ngủ rồi." Lại là một tên hết ăn lại ngủ, ngủ rồi lại ăn hàng! Hạ Uyển đã nhận được đáp án, thoả mãn đặt viên xanh lục ở trên đùi, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vừa tiếp tục luyện tập dị năng. Chưa được vài phút, chị lại quay đầu hỏi Ôn Dao: "Chúng ta đặt cho nó một cái tên chứ!" Ha ha, không phải mẹ gọi nó là Bảo Bảo sao? Ôn Dao gật gật đầu. "Đã có Bạch Tiểu Tiểu, nếu không gọi đằng mạn mạn (cây dây leo)?" Gật đầu. "Đằng mạn mạn không dễ nghe, nếu không Ôn Mạn Mạn?" Tiếp tục gật đầu. "Vẫn là Mạn Mạn thì tốt hơn, đơn giản lại dễ nhớ." Mẹ vui vẻ là tốt rồi. "Mạn mạn, ta là mama nha, đây là chị, con còn có ba ba và anh trai nha, con phải ăn thật nhiều, nhanh chóng lớn lên nha ~ " A, đây là cô lập tức đã có một em trai/em gái rồi sao... Có điều, cô rất chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của Ôn Trác khi nhìn thấy viên xanh lục này, ừh, nhất định rất đặc sắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]