29. Thân thiết
Sáng sớm, ba nhà ngủ an ổn một buổi tối đều cảm thấy thần thanh khí sảng, Trần thúc tự nhận thấy ngày qua ngày không thể quá an nhàn, chuẩn bị kéo đám người nhà mình đi xuống bãi đất trống huấn luyện thể năng, kết quả con trai ông vội vàng làm công cụ để chút nữa đi bắt rắn, không rảnh đi với ông. Vì thế ông chỉ có thể đi một mình xuống chạy bộ, nhà Lâm Viễn ở nhà gỗ không biết đang làm gì, dì Bình và mẹ Lương thì ngồi bên dòng thác ở cửa động vừa nhặt rau vừa trò chuyện.
Trần Tĩnh ngồi trên ghế đá ở cửa động, hai tay không ngừng cử động ngón tay, mở ra nắm vào, hoặc khép ngón tay lại làm động tác cá bơi, hoặc cử động nhanh khiến dì Bình và mẹ Lương hoa cả mắt:
"Tiểu Tĩnh con đang làm gì? Nhìn thật đẹp mắt!"
Dì Bình nhìn ngón tay mảnh dài trắng nõn của Trần Tĩnh làm những động tác rất đẹp đó nhịn không được hỏi.
"Dì ạ, tay cháu bị thương lâu rồi, đầu ngón tay không cử động nhiều, về sau sẽ không dễ dàng làm những động tác linh hoạt."
Trần Tĩnh cười cười, các bác sĩ trong bệnh viện cho dù là nam hay nữ thường thường xuyên tự huấn luyện làm sao cho ngón tay cử động linh hoạt, làm như vậy khi giải phẫu mới có thể ổn định và nhanh chóng, cô là y tá trợ thủ đưa dụng cụ nên thấy nhiều tự nhiên cũng tự học được.
"Cường Tử thúc thúc, làm như này thật sự có thể bắt được rắn hay sao?"
Ở cửa động bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-hac-tu-va-luong-nhien/1105612/chuong-29.html