Chương trước
Chương sau
Cần hoàn thiện kế hoạch, dị năng giả chỗ chúng ta cũng không phải chỉ ngồi không.” Thấy ánh mắt mọi người có nét hoài nghi, Du viện trưởng tiêm cho một liều thuốc trợ tim.
“Tôi nghĩ hay là trực tiếp tìm người, nói với hắn chúng ta cần sự hỗ trợ của hắn.” Đối thủ của Du viện trưởng nói châm chọc.
Ha ha, nói với [ cô ] rằng bọn tôi muốn nghiên cứu cậu, vậy nên bọn tôi mới bắt bạn của cậu, bây giờ cậu ngoan ngoãn để bọn tôi nghiên cứu đi, xong xuôi bọn tôi sẽ thả các cậu ra?
Đó là muốn chết.
“Chúng ta tuy lúc trước bị tổn thất một ít dị năng giả nhưng sau đó đã mời chào thêm được rất nhiều. Viện nghiên cứu hiện tại lực lượng coi như đồng dạng với ngày trước, mặc dù những dị năng giả kia chết đi cũng có chút đáng tiếc.” Du viện trưởng hung tợn nhìn kẻ đối nghịch mình, sau đó hòa ái nói với các thành viên khác.
“Cho nên, tôi nghĩ…”
“Rầm!” Du viện trưởng còn chưa nói hết câu, cửa phòng họp bị người đập mạnh. Đúng vậy, là đập mạnh, bởi vì tầm quan trọng của hội nghị, khi họp bọn họ đều khóa cửa, bên ngoài sẽ có người canh phòng.
“Chuyện gì vậy! Mấy người là thủ hạ của ai!” Bị cắt ngang lời nói, Du viện trưởng rất là tức giận, đối với người xô cửa tất nhiên ngữ điệu không được hài lòng.
Huống chi đây là địa phương nào? Đây là phòng họp của lãnh đạo, nếu như đám cầm đầu của căn cứ biết bí mật của bọn họ, bọn họ sẽ không còn đường sống.
“Viện trưởng, chuyện không xong rồi. Không xong.” Người xô cửa kia vừa xuất hiện liền quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt ràn rụa, khóc nức nở.
“Rốt cuộc làm sao vậy? Nói.” Không hiểu vì sao Du viện trưởng có dự cảm không tốt, từ lúc mạt thế đến giờ phần lớn thời gian lão chỉ ở trong viện nghiên cứu, nhưng lão cũng từng đối mặt với tang thi. Đối với loại dự cảm này, trước kia lão cũng từng trải qua mấy lần.
“Có người xông vào, sau đó bọn tôi ngăn không nổi!” Vừa nói vừa khóc, hắn sợ hãi có, đau xót cũng có. Hắn vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì hắn không còn khí lực mà đứng nữa.
“Ngăn không được? Tìm thêm người đi.” Du viện trưởng nghe đến đây không khỏi thở dài một hơi, không phải một đoàn tang thi là tốt rồi.
“Nhưng mà chúng ta chẳng còn bao nhiêu người.” Nửa người dưới của hắn đã không còn cảm giác.
“Cái gì!” Đây là tiếng kêu của mọi người trong phòng.
Làm sao có thể như vậy, không còn bao nhiêu? Đó loại khái niệm gì vậy, có phải là nếu bọn họ có một trăm người, hiện tại chỉ còn bảy tám người?
“[ cô ]!” Một người không khỏi kinh hô.
Nếu đúng là [ cô ], vậy thì xong rồi, bọn họ cơ bản là không ngăn được.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Sẽ chết sao?”
“Nghĩ biện pháp đi, nghĩ biện pháp.”
Mọi người trong phòng họp đã loạn thành một đoàn.
“Nhanh, mau đưa Tiêu Văn đến đây, chúng ta bây giờ chỉ còn một con đường này thôi.” Du viện trưởng nói với tâm phúc phía sau.
Xem ra bọn họ đánh giá thấp vị trí của Tiêu Văn trong lòng [ cô ], không ngờ [ cô ] lại trực tiếp tìm tới tận cửa.
Trước đó bọn họ chỉ biết [ cô ] đã có ý thức riêng, nhưng không nghĩ tới [ cô ] lại phát triển hoàn thiện thế này.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào cái người tên là Tiêu Văn kia thôi, chỉ có cậu ta mới uy hiếp được [cô].
Du viện trưởng nói xong mỏi mệt tựa lên ghế.
Không biết sẽ ra sao đây?
———–
Văn Hàn thấy đám dị năng giả hoàn toàn bị tiêu diệt thì khẽ cười.
Bây giờ chỉ còn lại đám giáo sư đáng ghét kia.
“Rống!” Thời điểm nghe thấy tiếng gầm của ngũ chỉ, Văn Hàn không rõ vì sao hắn có chút không dám nhìn, hắn sợ, sợ không nhìn thấy Tiêu Văn, hoặc là sợ sẽ nhìn thấy cậu vết thương chồng chất.
“Văn Hàn.” Tiêu Văn giọng nói trầm thấp truyền đến. Văn Hàn không khỏi run rẩy.
Tiêu Văn thuận lợi trốn thoát, được năm con mãnh thú bảo vệ đi xuống đại sảnh.
Nhìn đến tử thi đầy đất, Tiêu Văn không hề kinh ngạc, cậu chỉ thấy bóng dáng người nào đó phẫn nộ bi thương.
Là vì cậu sao? Tiêu Văn nội tâm không khỏi suy nghĩ.
Thấy Văn Hàn đã nghe được tiếng gầm của tiểu nhất nhưng đối phương vẫn không quay lại, lòng Tiêu Văn khẽ nhói.
Nhẹ gọi một tiếng, Tiêu Văn không biết Văn Hàn thấy bộ dáng  bây giờ của cậu sẽ có phản ứng như thế nào.
Cúi đầu nhìn lại bản thân, Tiêu Văn thầm cười khổ, toàn thân cậu không có một chỗ nào là lành lặn.
Vụ nổ kia đã khiến cậu cả người đầy vết thương, sau đó lại thêm hai roi, bây giờ nhìn lại mình cực kỳ thê thảm.
Văn Hàn vẫn quay người sang chỗ khác.
Có điều.
Này…
Tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Văn, Văn Hàn không dám dùng lực, hắn sợ làm sủng vật bị thương.
Tay run run, toàn thân đều run.
Tiêu Văn tựa đầu lên vai Văn Hàn, nhẹ nhàng buông lỏng khẽ nhắm mắt.
“Không sao. Ta rất khỏe.” Vuốt lưng Văn Hàn, Tiêu Văn chậm rãi trấn an hắn.
Cậu nhìn qua chỉ hơi nhếch nhác chút thôi, vết thương bên trong hầu như đều khép lại rồi, cái cậu cần bây giờ chính là nghỉ ngơi.
“Ừ.” Sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không buông tha, một người cũng không.
Nghe Văn Hàn trả lời, Tiêu Văn dần thiếp đi, cậu quá mệt mỏi, vừa mới tiêu hao phần lớn thể lực, hiện tại cẩu có thể yên tâm mà nghỉ ngơi rồi.
“Tiêu Văn? Sủng vật?” Văn Hàn gọi vài câu không thấy đối phương trả lời, cảm giác được Tiêu Văn hô hấp vững vàng, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Văn, Văn Hàn tiến vào không gian. Vào phòng, Văn Hàn nhẹ nhàng đặt Tiêu Văn lên giường.
Trước khi đắp chăn thuận tiện kiểm tra tình huống thân thể cậu một chút.
Kiểm tra xong, Văn Hàn không khỏi thở dài một hơi.
Khá tốt, không có gì nghiêm trọng.
Có vẻ như sủng vật dùng dị năng trị liệu thân thể.
Cúi đầu, nhẹ nhàng đặt xuống môi Tiêu Văn một nụ hôn.
“Chờ ta một lát, ta sẽ về ngay.”
Ngắm sủng vật ngủ say một hồi, Văn Hàn ra khỏi không gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.