Chương trước
Chương sau
Edit: Thanh Thạch
Trang Thành vẫn luôn được Lăng Thanh Vân bảo hộ rất tốt. Bởi vì Lăng Thanh Vân không muốn tay cậu dính máu, cho nên cậu căn bản chưa từng giết người, nhưng nay cậu giết là một tang thi có trí nhớ, kỳ thật cũng chẳng khác gì một người.
Cậu nghĩ mình có lẽ sẽ thấy khó chịu, không ngờ giết đối phương xong lại chỉ cảm thấy thoải mái.
Dù sao, có những lúc, quá mức mềm lòng chỉ có thể đối lấy hủy diệt. Trước đó Trang Thành tận mắt nhìn thấy tang thi này ra tay với Lăng Thanh Vân, cũng biết số mệnh của tang thi chính là thôn phệ lẫn nhau mà trưởng thành, tất nhiên sẽ không nhẹ tay.
Nhưng nếu đã đáp ứng giúp y chăm sóc người nhà, Lăng Thanh Vân sẽ không nuốt lời, rất nhanh tìm được cha mẹ y.
Tang thi này tuy không dám gặp mặt cha mẹ nhưng chuẩn bị không ít thức ăn cho hai người, nên bọn họ không hề gầy yếu như vợ Trương Nghị.
Hai ông bà lá gan nhỏ, tuy rằng bên ngoài không còn tang thi nào nhưng vẫn như cũ không dám ra khỏi cửa, giờ nhìn thấy Lăng Thanh Vân, mới đầu còn bị dọa đến thét chói tai, sau ngược lại rất nhanh đồng ý rời khỏi nơi này. Dù sao con người cũng là động vật quần cư, một mình sinh hoạt ở đây thật sự khó chịu.
Lần này đi ra giúp Trương Nghị tìm người, có thể thuận tay nhặt được một viên tinh hạch cấp năm, đối với Lăng Thanh Vân mà nói đã là kinh hỉ ngoài sở liệu. Cho nên lần này hắn không lưu lại cũng không yêu cầu tự đi về, mà là ngoan ngoãn lên trực thăng. Nhưng hắn cũng thoáng cảm thấy đáng tiếc, bởi vì Trang Thành không thể thăng cấp.
“Đứa bé này sao cứ khóc suốt thế?” Lăng Thanh Vân vẫn luôn tránh xa trẻ con, hiện tại con gái Trương Nghị gần như chưa bao giờ dừng khóc, hắn liền càng hận không thể tránh thật xa.
“Nó sợ người lạ… Lớn như vậy mới chỉ nhìn thấy hai người thôi mà.” Tôn Đình Đình nói, đứa bé này ngay cả mặt trời cũng chưa từng thấy, lúc đi ra còn không mở được mắt… Đứa nhỏ đã bốn tháng tuổi, dựa theo sách đọc lúc mang thai, hẳn là đã biết ngẩng đầu, xoay người, nhưng hiện tại không biết là do dinh dưỡng không đủ hay gì, nó cái gì cũng không biết, ngược lại là rất dính cô, chỉ cần cô ôm liền không khóc, nhưng giờ khóc to như vậy hẳn là bởi vì hoàn cảnh thay đổi?
“Chỗ này tiếng to.” Trương Nghị thấy con gái mình thế nào cũng yêu, vẫn luôn cẩn thận che tai cho con, hi vọng con không bị tiếng trực thăng vang dội làm phiền.
“Trương Nghị, về đến nơi, để vợ anh ở cùng với ba mẹ tôi đi, bọn họ đều thích trẻ con, khẳng định có thể chăm sóc tốt cho vợ con anh!” Lăng Thanh Vân nhìn sắc mặt vàng như nến của vợ và mẹ vợ anh, nói. Lâm Hiểu Hồng thích trẻ con, sản phụ ở khu an toàn vẫn luôn được bà chăm sóc, vợ Trương Nghị đến ở cùng, mấy người phụ nữ cũng có thể trò chuyện với nhau.
“Cảm ơn.” Trương Nghị đáp, có thể tìm được vợ mình là anh đã mãn nguyện, nhưng chỉ sợ đến khu an toàn không thể chăm sóc bọn họ chu đáo, có lời của Lăng Thanh Vân, anh có thể yên tâm.
Trước kia anh thừa bao nhiêu thức ăn đều học Lăng Thanh Vân mang đi tặng người, hiện tại nên vì vợ con mà tính toán, có phải nên đổi ít trứng gà cho vợ mình ăn không?
“Em có thể tự chăm sóc mình, còn có thể làm việc, ở khu an toàn thì phải làm những gì?” Tôn Đình Đình nhìn chồng mình, Trương Nghị cũng không phải loại người tài năng kinh thiên vĩ địa, hiện tại tình hình ở khu an toàn khẳng định không tốt, nếu là trước kia, có con phỏng chừng cô chỉ cần phụ trách chăm con là được, nhưng giờ thì không.
“Khu an toàn không thiếu người già trẻ nhỏ, em có thể cùng bọn họ hỗ trợ làm cơm.” Trương Nghị nói, tuy rằng hiện tại phụ nữ trẻ tuổi ở khu an toàn đều đi làm việc chân tay, nhưng anh tin mình vẫn có thể nuôi sống vợ con mình. Hơn nữa, con phải có người trông, nếu Tôn Đình Đình nguyện ý, làm ít việc nhẹ là được.
“Vâng!” Tôn Đình Đình đáp, khu an toàn đối với cô mà nói là hoàn toàn xa lạ, chỉ hy vọng nơi đó thật sự có thể sống yên ổn.
Trực thăng hạ cánh xuống khu an toàn, Lăng Thanh Vân kéo tay Trang Thành đi xuống, cho người sắp xếp chỗ ở cho cha mẹ của tang thi cấp năm kia, lúc này mới phát hiện Trang Thành dọc đường đi cực kỳ trầm mặc.
“Thành Thành, em sao vậy?” Cầm tay Trang Thành, thấy chung quanh không có ai, Lăng Thanh Vân liền kéo đối phương đến cạnh xe mình.
“Thanh Vân…” Trang Thành nhíu mày, kỳ thật cậu không ngại giết người, thấy đủ sự ghê tởm của thế giới này, đừng nói là tang thi ăn thịt người, ngay cả người ăn thịt người cậu cũng từng nhìn thấy. Dưới tình hình đó, trái tim mỗi người đều sẽ trở nên lạnh lẽo, cứng rắn hơn. Cậu muốn sống, muốn cùng Lăng Thanh Vân bạch đầu giai lão, sao còn có thể mềm lòng?
Nhưng cậu không mềm lòng, lại sợ Lăng Thanh Vân sẽ mềm lòng, tang thi lúc này đã ra tay với Lăng Thanh Vân mà hắn còn có thể do dự… Liệu hắn có cảm thấy cậu ngoan độc không?
Đối mặt với người yêu, mỗi người đều hi vọng bày ra mặt tốt đẹp nhất của mình, tất nhiên cũng dễ dàng lo lắng mình làm không tốt.
“Thành Thành, em bởi vì giết tang thi kia mà cảm thấy không thoái mái sao? Em xem, chúng ta đã giết nhiều tang thi như vậy, nếu vẫn cảm thấy không thoải mái thì về sau biết sống thế nào?” Lăng Thanh Vân xoa xoa đầu Trang Thành, Thành Thành nhà hắn nhất định là rất thiện lương!
“Em không sao.” Trang Thành kéo áo Lăng Thanh Vân, bỏ mũ bảo hiểm trên đầu ra, sau đó hôn một cái lên mặt Lăng Thanh Vân.
Hương vị của Lăng Thanh Vân rất dễ chịu, vĩnh viễn đều có thể gợi lên sự thèm khát của cậu, cho nên cậu vừa hôn xong liền lập tức đẩy Lăng Thanh Vân ra, quả nhiên, răng cậu không thể khống chế mà mọc dài ra.
Lăng Thanh Vân đột nhiên bị Trang Thành kéo, còn chưa phản ứng kịp đã bị hôn một cái, cũng chưa phản ứng kịp đã bị đẩy ra, đột nhiên có loại cảm giác mình bị dùng xong liền ném…
“Thành Thành!”
“Mang em ra ngoài đi.” Trang Thành nói từng chữ từng chữ một cách chậm rãi, hiện tại còn một số từ cậu chưa phát âm chuẩn, nhưng Lăng Thanh Vân vẫn có thể nghe hiểu ý cậu.
Khu an toàn rất nhiều người, trong đó đại bộ phận đều hận tang thi, phỏng chừng cho dù bọn họ có biết Trang Thành không gây tổn thương đến con người thì cũng không thể tiếp nhận cậu, cho nên mặc kệ thế nào, Lăng Thanh Vân cũng không để Trang Thành bại lộ. Lúc này nghe Trang Thành nói, hắn vội vã hôn cậu một cái rồi ngồi vào ghế điều khiển, nổ máy.
Uông Chấn Huy xa xa nhìn Lăng Thanh Vân lái xe ra khỏi khu an toàn, nhớ đến vừa rồi nhìn thấy Lăng Thanh Vân kéo người kia vào xe, trong lòng liền thấy khó chịu.
“Chấn Huy, anh đang nhìn gì thế?” Lăng Thiến Thiến kéo tay áo Uông Chấn Huy, bọn họ gần đây đang xây nhà ở bên cạnh, bởi vì Đỗ Dã hy vọng có thể khiến người ở khu an toàn cư trú có quy hoạch một chút, không thể cứ lộn xộn như trước được.
“Vừa rồi là anh em đúng không?” Uông Chấn Huy cười, mấy ngày nay cậu vẫn cho thủ hạ đi thu thập tin tức về Lăng Thanh Vân nhưng người đội mũ bảo hiểm kia rốt cuộc là ai?
“Còn gọi là anh em á, vứt chúng em ở đây liền không quan tâm nữa!” Lăng Thiến Thiến bất mãn nói, kỳ thật sinh hoạt của cô ta và mẹ đã tốt hơn nhiều so với người khác. Ban đầu, cái ông béo kia cũng cho bọn họ không ít lương thực, nhưng chỉ cần nghĩ đến mỗi lần khu an toàn có thứ gì tốt thì người đầu tiên được hưởng là ba mẹ Trang Thành, Lăng Thanh Vân thậm chí còn gọi bọn họ là ba mẹ, cô liền cảm thấy cả người bứt rứt!
Ba cô qua đời, Lăng Thanh Vân hỏi cũng không hỏi lấy một tiếng, cũng không tổ chức lễ tang, ngược lại đi nhận ba mẹ khác, đây tính là gì?
“Nhưng ba mẹ Trang Thành đâu có quan hệ gì với anh ấy, sao anh ấy đối xử với bọn họ tốt như vậy?” Uông Chấn Huy tiếp lời đối phương, cậu thích Lăng Thanh Vân, nhưng hành vi như vậy của Lăng Thanh Vân cũng khiến cậu rất bất mãn.
Liền nói lúc ban đầu, Lăng Thanh Vân cho cậu nhiều phiếu cơm như vậy, cậu còn tưởng mình đặc biệt, kết quả, Lăng Thanh Vân thế mà còn cung cấp thức ăn cho nhiều ông bà già như vậy…. Cho nên khi anh cậu nói Lăng Thanh Vân thật giống một kẻ ngốc, cậu cũng cảm thấy đúng.
“Em nghĩ anh em là tên đồng tính luyến ái!” Lăng Thiến Thiến tỏ vẻ chán ghét, đè thấp thanh âm.
“Hả?” Uông Chấn Huy ngoài mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, trong lòng thì muốn tát đứa con gái trước mặt mấy cái… Nhưng cô ta vẫn còn hữu dụng với cậu…
Rõ ràng là mẹ kế và em gái Lăng Thanh Vân, thế mà hoàn toàn không biết gì về Lăng Thanh Vân. Cậu hỏi thăm lâu như vậy cũng đã biết Lăng Thanh Vân chỉ có tình cảm với bà nội mà thôi, hai người này được Lăng Thanh Vân mang về cũng đã là tâm địa quá tốt rồi, nếu là cậu, khẳng định sẽ để bọn họ tự sinh tự diệt!
“Thật ghê tởm, anh ta thế mà thích con trai, bảo sao ba không thích anh ta.” Lăng Thiến Thiến nói, cô được nuông chiều mà lớn lên, hồi bé vẫn gọi Lăng Thanh Vân là anh, nhưng hoàn toàn không hiểu từ ấy rốt cuộc có nghĩa là gì, còn tưởng là giống như anh hàng xóm. Thẳng đến khi bảy tuổi, mẹ và ba cãi nhau, đề tài chuyển tới Lăng Thanh Vân, cô mới biết được người này thì ra là anh ruột của mình…
Điều đó đối với cô chẳng khác nào sét đánh ngang tai, cái đứa bẩn thỉu kia thế mà cũng là con của ba cô, cô nhớ lúc đó cô túm áo ba mình khóc to, nói không cần người anh này…
Ai mà ngờ tới, hiện tại cô phải dựa vào Lăng Thanh Vân mà sống? Người xung quanh đều sùng bái Lăng Thanh Vân, cô chỉ cần nghĩ đến hắn biết bay cũng đã cảm thấy sợ hãi, nhưng nói mấy câu với Uông Chấn Huy chắc là không sao đúng không? Uông Chấn Huy này có chỗ dựa đằng sau, bằng không làm sao có được nhiều thức ăn như vậy, cô nhất định phải nắm chặt anh ta!
Uông Chấn Huy không nói, cậu chỉ cảm thấy như bị phản bội. Cậu thích Lăng Thanh Vân, cho dù trong lòng Lăng Thanh Vân vẫn có Trang Thành, nhưng nếu Trang Thành đã chết, vậy cậu tuyệt đối có cơ hội khiến Lăng Thanh Vân yêu mình. Nhưng hiện tại thì sao? Lăng Thanh Vân coi trọng người khác?
Trở lại chỗ ở của mình, lấy ra một ít tư liệu bắt đầu tìm tòi, Uông Chấn Huy thế mà từ trong đống ảnh chụp của thủ hạ tìm thấy mấy tấm có Lăng Thanh Vân và người đội mũ bảo hiểm kia đứng chung. Bộ dạng người kia không rõ lắm, nhưng cho dù Lăng Thanh Vân không nắm tay đối phương, cũng sẽ theo bản năng đặt tay ở sau lưng người kia, giống như phải bảo vệ đối phương…
Người này rốt cuộc là ai?
Mặt khác, những tinh hạch được Lăng Thanh Vân thu thập đã đi đâu? Nhớ rõ lúc trước Lăng Thanh Vân đột nhiên thăng cấp trước mặt công chúng là khi bọn họ vừa mới giết một tang thi cấp bốn đúng không?
Liệu việc Lăng Thanh Vân thăng cấp có liên quan gì đến tinh hạch tang thi không?
Kỳ thật, người có nghi hoặc như vậy không chỉ có mình Uông Chấn Huy.
Lăng Thanh Vân thích tinh hạch tang thi, khi tinh hạch cấp hai mới xuất hiện, ở thời điểm còn không có ai muốn đi nhặt cái thứ này, Lăng Thanh Vân đã lưu giữ chúng, việc này phía HN cũng hỏi thăm được từ miệng một số người già lúc trước.
Rồi sau đó, căn cứ quan sát của bọn họ, Lăng Thanh Vân chưa từng tiêu hủy tinh hạch trước mặt mọi người…
Nhưng bọn họ đã cẩn thận nghiên cứu tinh hạch tang thi, đừng nói ăn, liền tính trường kỳ tiếp xúc đều có thể khiến người vô tình biến thành tang thi, hay là đối với người tiến hóa thì khác? Liệu có thể trong lúc tu luyện bộ công pháp kia lợi dụng tinh hạch tang thi không?
Tâm tình Tề Triệt mấy ngày nay tốt lắm, từ khi lấy được bộ công pháp kia, hắn phát hiện thì ra mình có khả năng phục hồi lại như cũ!
Lúc trước ở phòng thí nghiệm, khi mất đi một thân năng lực vừa mới có được, tuy thương tâm nhưng kỳ thật hắn càng cảm thấy thống khổ vì người kia phản bội, về phần năng lực đột nhiên có được, không có thì thôi, chẳng sao. Nhưng sau này trở thành huấn luyện viên cho người tiến hóa cấp hai, nhìn bọn họ dễ dàng làm được những việc hắn vĩnh viễn cũng không làm nổi, hối hận liền càng thêm mãnh liệt, mà hiện tại, hắn thế mà còn có cơ hội khôi phục năng lực!
Rất nhiều người đều đang luyện bộ công pháp Lăng Thanh Vân cung cấp, nhưng không một ai cố gắng như Tề Triệt, hơn nữa không biết có phải hắn từng là người tiến hóa cấp hai hay không, chẳng bao lâu hắn đã có thể cảm nhận được thân thể mình đã có được một ít năng lượng!
Nhưng hắn không nghĩ tới, có người có lòng tham không đáy như vậy.
“Các người nói gì? Tìm một người tiến hóa mang theo tinh hạch tang thi để tu luyện?” Tề Triệt cảm thấy mình nhất định là nghe lầm!
“Đúng vậy, chúng tôi tính toán trước tìm một người tiến hóa cấp một đến thử xem.” Nhân viên nghiên cứu mặc áo trắng dài lấy lòng nhìn về phía Tề Triệt. Từ khi mất đi năng lực của mình tại phòng thí nghiệm, thái độ của Tề Triệt đối với bọn họ rất không tốt, thời điểm bọn họ đối mặt với Tề Triệt cũng có chút mất tự nhiên.
“Tôi không đồng ý!” Tề Triệt nhăn mày, rõ ràng tinh hạch tang thi chỉ có thể khiến con người biến thành tang thi, vì sao những người này còn có thể có ý nghĩ như vậy?
“Mặt trên đã đồng ý, hơn nữa đã có người tiến hóa đồng ý tiến hành thực nghiệm này!” Khẩu khí của Tề Triệt không tốt khiến những người này cũng cứng hơn, cho dù Tề Triệt không đồng ý cũng không có biện pháp, rất nhiều người tiến hóa đều hâm mộ lẫn ghen tị Lăng Thanh Vân, có cơ hội trở nên mạnh hơn, bọn họ sẽ không bỏ qua!
Tề Triệt tận mắt nhìn hai người tiến hóa cấp một tiến vào phòng thí nghiệm, hai ngày sau, hai xác tang thi bị đẩy ra tiêu hủy.
Nếu bọn họ không đi đường tắt mà chậm rãi tu luyện, về sau ít nhất cũng có thể trở thành người tiến hóa cấp hai phải không?
Thực nghiệm của phía HN không khiến bất luận kẻ nào chú ý, nhưng bộ công pháp của Lăng Thanh Vân lại bị các nước khác mơ ước, nhưng với tình hình hiện nay, chẳng ai có dư lực để làm cái gì…
Hiện tại số lượng người tu luyện bộ công pháp này không ít, nếu người nước khác thật sự chọn dùng thủ đoạn cường ngạnh, khẳng định là có thể có được, hơn nữa nay bọn họ muốn giữ được Lăng Thanh Vân đã không dễ dàng, muốn giữ thêm bộ công pháp này… Giờ, kẻ địch của toàn nhân loại là tang thi, con người cũng không nên tranh cãi đấu đá không ngớt!
Cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân này, phía HN đàm phán với các nước còn tồn tại chỉnh phủ, sau khi chiếm được không ít ưu việt, vẫn là công bố bộ công pháp ra.
Nhưng…. Tuy rằng đàm phán đã kết thúc lại vẫn có một số chỗ kỳ quái.
“Vì sao nước R một chút động tĩnh cũng không có?” Một ông lão tóc bạc vừa mới ký xong một số hiệp ước đã bị kéo vào phòng họp, đối mặt với những người trong phòng hội nghị, ông đề ra nghi vấn của mình.
“Tình hình nước R hiện tại rất kỳ lạ, tuy rằng bọn họ bởi vì mật độ dân số đông mà đại bộ phận địa phương đều gặp nạn lớn như vùng duyên hải của chúng ta, còn xuất hiện bức xạ hạt nhân, nhưng dân số ở đó rất đông, không thể nhanh như vậy đã không chống đỡ được…” Nước R nhiều đảo nhỏ, hải quân cũng mạnh, theo bọn họ biết, người sống sót vẫn khá nhiều, bởi vì còn có thể bắt cá ăn – thời điểm sắp chết đói, cũng không người để ý có phóng xạ hay không, lương thực cũng không thiếu, nhưng gần đây vì sao không đổi vật tư hay nhờ bọn họ hỗ trợ nữa?
Lúc trước bên kia thường xuyên nhờ bọn họ chi viện lương thực khiến bọn họ cảm thấy chán ghét, nhưng giờ không thấy đâu lại khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái.
“Hiện tại bên kia tựa hồ xuất hiện mấy tang thi cấp năm rất lợi hại…” Một người cau mày mở miệng, nhưng lại đột nhiên dừng lại.
Mật độ dân số càng lớn, khả năng xuất hiện tang thi cao cấp càng cao. Dân số nước R gần một trăm ba mươi triệu người, diện tích lại chỉ bằng một phần tư nước Z, mật độ dân số nơi đó còn dày đặc hơn đại bộ phận các tỉnh duyên hải nước Z, xuất hiện tang thi cấp năm thậm chí không chỉ một tên cũng là bình thường.
Mấy tang thi cấp năm rất lợi hại? Mặt những người đang ngồi đều biến sắc, nếu xuất hiện tang thi cấp sáu…. Tang thi cấp sáu ở châu F có lực công kích cực đại, chỉ bằng một người đã khiến toàn bộ châu F loạn thành một đoàn! Nếu nước R xuất hiện tang thi cấp sáu….
“Không phải còn có eo biển sao?” Có người cười gượng.
“Có thể nói tang thi cấp sáu ở châu F rất thông minh, một khi đã như vậy, nếu nước R cũng xuất hiện tang thi cấp sáu, kiếm cái tàu đánh cá là có thể sang đây rồi?” Hiện tại nước R có rất nhiều người đều sống trên tàu!
“Tang thi cao cấp càng ngày càng nhiều, nơi này còn an toàn không? Còn cả nước YD…” Là nước có dân số đông thứ hai sau nước Z, hiện tại cũng có không ít tang thi cấp cao đang tác loạn!
“Không cần nghĩ nhiều, chúng ta còn có quân đội!” Quân đội của HN hiện tại không ít, nhưng nếu những tang thi cấp cao này trà trộn trong đàn tang thi, bọn họ không có biện pháp đối phó, nếu bọn chúng đi đến trên biển…
Một quả bom ném qua, tang thi cấp sáu cũng sẽ bị nổ chết đúng không?
“Đáng tiếc bị Đỗ Dã kia lấy đi không ít hải quân…” Có người đau lòng mở miệng, Đỗ Dã thật đúng là thông minh, hắn lấy của bọn họ bao nhiêu quân đội?
Nhưng bộ công pháp kia vẫn đáng giá, không phải vừa rồi bọn đã đổi lại được không ít trang bị vũ khí sao!
Về phần lương thực, tuy rằng quan trọng nhưng hiện tại trên toàn thế giới, người sống sót không đến một hai phần mười, cho dù chưa trồng được lương thực, lượng dự trữ vẫn có thể chống đỡ được một thời gian.
Sầu lo của phía HN, Lăng Thanh Vân không biết, giờ trên thế giới rất nhiều nơi đã loạn, hắn cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết là nay sinh hoạt ở khu an toàn thành phố S đã tốt hơn nhiều!
Mang theo vợ Trương Nghị trở về, Lăng Thanh Vân báo cho ba mẹ Trang Thành biết, bọn họ liền mời nhà Trương Nghị tới ăn cơm.
Lăng Thanh Vân tất nhiên sẽ không phản đối quyết định của hai người, sợ bọn họ không có nhiều đồ ăn, hắn còn ra ngoài dạo một vòng, bắt cá trong đập chứa nước được bảo vệ của khu an toàn, lại kiếm về không ít rau xanh.
Thịt xào lá tỏi, canh cá giếc, cá om dưa, trứng chưng lạp xưởng, bắp cải xào, còn có một bát to trứng kho.
Tuy rằng không đa dạng nhưng các món đều đầy đặn, liền nói cá om dưa đựng đầy bát tô inox to, trong đó cá là hai con cá mè hoa Lăng Thanh Vân bắt được hôm nay, sau đó dùng gia vị cá om dưa lấy trong siêu thị để nấu, thơm đến không nhịn được mà chảy nước miếng.
Tướng ăn của Lăng Thanh Vân vẫn luôn hung mãnh, nhưng hôm nay hắn xem như gặp được đối thủ, vợ và mẹ vợ Trương Nghị ăn như thể bất cứ giá nào, Tôn Đình Đình chỉ riêng trứng kho đã ăn đến bốn quả, còn ăn một bát cơm đầy, cuối cùng no đến độ không động đậy nổi.
Nhìn bộ dạng cô, Lâm Hiểu Hồng từng nếm qua không ít đau khổ cũng thấy đáng thương, vừa khuyên bảo phụ nữ lúc cho con bú nên ăn nhiều một chút vừa cho canh cá giếc còn thừa vào âu cho Tôn Đình Đình mang về.
Mà con gái Trương Nghị, đại khái bởi vì trước kia không gặp được mấy người nên giờ không cho người lạ ôm, Tôn Đình Đình chỉ có thể địu ở sau lưng, thường thường dỗ mấy tiếng, khiến Lâm Hiểu Hồng vô cùng yêu thích.
Những ngày kế tiếp, người mà Lâm Hiểu Hồng nhớ thương từ một biến thành hai, mỗi ngày bà đều làm canh trứng mang cho Tôn Đình Đình và Vương Lan, sau đó thuận tiện đùa đùa hai đứa nhỏ. Không bao lâu, con gái Tôn Đình Đình cũng bắt đầu muốn bà ôm. Khổ thân Trương Nghị còn chưa chiếm được hảo cảm của con gái, mỗi lần anh ôm con, đứa nhỏ này sẽ khóc đến vô cùng đáng thương, khiến Trương Nghị cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Thời tiết dần chuyển ấm, một số người làm việc nặng thậm chí đã cởi hết chỉ còn một lớp áo. Phụ cận thành phố S, những đồng ruộng trước kia dùng để trồng rau trồng lúa cung cấp cho thành phố giờ đều trồng lúa nước, tuy rằng trồng không khoa học phỏng chừng chỉ thu hoạch được thường thường nhưng để ăn cũng đủ. Khu trong của khu an toàn trồng khoai lang và khoai tây theo phương pháp tiên tiến nhất, ước chừng hơn hai tháng nữa là có thể thu hoạch!
Hết thảy đều đang phát triển về một phương hướng tốt đẹp!
Lăng Thanh Vân miệng ngậm tăm, mang theo Trang Thành đi siêu thị trong nội thành, lần này hắn là bị Lâm Hiểu Hồng giao nhiệm vụ nên mới đi ra. Bởi vì Lâm Hiểu Hồng quá mức yêu thích hai đứa trẻ, cho nên thật sự không thể chịu được hai đứa vì không có đủ tã sạch để thay mà mẩn đỏ mông, vì thế, hắn liền phải ra ngoài tìm hai món thần khí – kem chống hăm và kem dưỡng mông!
Kem chống hăm là đồ tốt nhưng trước giờ lúc vét siêu thị, Lăng Thanh Vân chưa từng chú ý đến thứ này, giờ đứng ở trước kệ hàng, hắn bị hoa mắt trước đủ loại nhãn hiệu.
“Em nói mẹ mình thích dùng của hãng nào?” Lăng Thanh Vân quay đầu nhìn Trang Thành bên cạnh, cười cười, hắn đặc biệt thích hai từ “mẹ mình” này.
“Anh, không gian, lấy tất!” Trang Thành nhìn qua một lượt, chỉ riêng kem chống hăm ở siêu thị này cũng đủ để hai đứa nhỏ dùng đến lúc tự biết đi wc, nhưng thể tích này….
“Lão bà đại nhân đã có lệnh, tại hạ không dám không theo!” Lăng Thanh Vân cười tủm tỉm bắt đầu thu thập hàng, đột nhiên nhớ tới các loại quảng cáo sữa bột cho trẻ nhỏ trên vô tuyến, đáng tiếc, trên kệ hàng đã chẳng còn sữa bột hay nước quả linh tinh….
Lúc trước, hình như hắn từng lấy không ít sữa bột đi pha cho mấy người già uống cho bổ… Nhưng Lâm Hiểu Hồng không bảo hắn đi tìm sữa bột thì hắn cũng không phải tìm! Lăng Thanh Vân quét sạch kệ hàng, sau đó lại đi càn quét băng vệ sinh….
Đời này hắn cũng không cần giúp vợ đi mua cái này, nhưng vẫn phải giúp mẹ vợ đi cướp…. không, lấy!
“Thanh Vân, em có việc.” Sau khi lượn mấy vòng siêu thị từ trên xuống dưới, ngay cả bát đĩa cũng lấy không ít, Trang Thành còn thuận tay lấy ít vở và bút, khi Lăng Thanh Vân muốn ra ngoài, cậu kéo lại đối phương.
“Thành Thành, có việc gì sao?” Lăng Thanh Vân cầm tay Trang Thành.
Có lẽ bởi vì muốn nói nhiều, sợ Lăng Thanh Vân nghe không hiểu, Trang Thành lấy vở ra viết: “Gần đây em rất nôn nóng, người HN không phải nói đã xuất hiện tang thi cấp sáu sao? Em muốn đi tìm mấy tang thi cao cấp…”
“Thành Thành, em đi một mình rất nguy hiểm! Anh cũng đi!” Lăng Thanh Vân nhíu màu, Trương Nghị đón vợ về đã được mười ngày, trong mười ngày này hắn có rảnh liền ở cùng Trang Thành. Tình cảm của hai người từ cái hôn lần trước của Trang Thành mà càng thêm nồng nhiệt. Như thế, hắn đương nhiên không muốn cùng Trang Thành tách ra.
“Chúng ta cùng đi tỉnh JS đi, nơi đó đông dân, hơn nữa đã bị mất tích không ít người tiến hóa.” Hiện tại Đỗ Dã cùng phía HN liên hệ chặt chẽ, có được rất nhiều tình báo. Hắn rất khôn khéo, mỗi lần đều soạn lại thông tin đưa cho Lăng Thanh Vân. Mấy thứ này Lăng Thanh Vân không để ý, nhưng Trang Thành lại muốn xem, vừa là để hiểu biết về tình hình thế giới, mặt khác cũng để giải sầu những lúc không có Lăng Thanh Vân bên cạnh.
“Được, ngày mai chúng đi!” Lăng Thanh Vân lập tức đáp ứng.
“Anh tốt lắm.” Trang Thành xé cái trang đã viết đi, mở miệng, sau đó hôn một cái trên mặt Lăng Thanh Vân.
Tuy rằng mỗi lần Trang Thành chủ động hôn mình xong đều sẽ lộ ra răng nanh sắc nhọn, trong ánh mắt không chút ánh sáng lại như lóe ra lục quang, nhưng Lăng Thanh Vân vẫn vô cùng hưởng thụ đối phương thân thiết, thời điểm chở một xe kem chống hăm với băng vệ sinh về khu an toàn, trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Nụ cười ngây ngô trên mặt Lăng Thanh Vân đương nhiên là khiến Trang Thành lần này theo hắn trở về khu an toàn để gặp ba mẹ rồi hôm sau cùng xuất phát cảm thấy rất ngứa mắt, cho nên cậu không chút do dự nhéo tai Lăng Thanh Vân. Đáng tiếc là cậu lại không nỡ mạnh tay, vì thế trong mắt Lăng Thanh Vân, đây là tình thú: “Anh đang lái xe, em đừng đùa anh, em mà đùa tiếp cẩn thận anh làm em luôn đấy!”
“Giỏi thì anh làm đi.” Trang Thành tuy nói từng chữ từng chữ một, trên mặt cũng không chút thay đổi, nhưng vào tai Lăng Thanh Vân thế mà thành quyến rũ chết người, hận không thể thật sự chơi xe rung!
Đáng tiếc, Trang Thành dám nói như vậy hoàn toàn là bởi vì biết hắn bị bắt cấm dục….
“Em chờ đấy!” Lăng Thanh Vân chỉ có thể ký thác hy vọng vào tương lai, đợi đến khi hắn tích đủ một trăm triệu công đức, nhất định phải phát tiết hết hỏa khí nghẹn bao nhiêu năm, liền tính làm xong nhũn luôn cả chân cũng không hối tiếc!
“Phía trước, có người.” Trang Thành nói, nhanh chóng đeo mũ bảo hiểm lên đầu.
Lăng Thanh Vân đạp phanh, lúc này mới phát hiện người bên ngoài là người quen của hắn và Trang Thành.
“Anh Lăng, em có việc tìm anh.” Uông Chấn Huy đã đứng đợi trên đường thật lâu, lúc này đến cạnh xe gõ cửa, khi Lăng Thanh Vân xuống xe, trong lúc lơ đãng nhìn thấy người kia ngồi ở ghế phụ, không khỏi biến sắc.
“Có việc gì?” Lăng Thanh Vân xuống xe, lo lắng nhìn thoáng qua Trang Thành, sau đó kỳ quái hỏi. Đỗ Dã là một người vô cùng cẩn thận, không biết hắn ta làm thế nào, giống như mọc thêm mấy trăm con mắt mấy trăm lỗ tai, bất cứ động tĩnh nhỏ nào ở khu an toàn hắn cũng biết, đương nhiên cũng biết Uông Chấn Huy cố ý tiếp cận mẹ kế và em gái Lăng Thanh Vân.
Phát hiện chuyện này, hắn bắt đầu quan sát Uông Chấn Huy, còn nhắc nhở Lăng Thanh Vân không nên quá thân cận với Uông Chấn Huy. Bởi vậy, gần đây Lăng Thanh Vân cũng không nói chuyện với đối phương, nhưng hiện tại bị chặn đường, hắn không thể không dừng lại.
“Anh Lăng, gần đây anh đều ở ngoài tìm đồ sao?” Uông Chấn Huy nhìn thoáng qua cái xe việt dã rõ ràng không đựng được mấy thứ của Lăng Thanh Vân, hỏi.
“Đúng vậy, nếu cậu không có việc gì thì tôi về đây.” Trước đó ấn tượng của Lăng Thanh Vân đối với Uông Chấn Huy vẫn không tồi, nhưng đã có hoài nghi, nên tự nhiên cũng cách xa cậu ta.
Loại thái độ này của Lăng Thanh Vân làm Uông Chấn Huy ngẩn người, ánh mắt lập tức trở nên kiên định: “Anh Lăng, em thích anh!”
Thời điểm cậu nói như vậy, còn tiến lên một bước kéo tay Lăng Thanh Vân.
Lăng Thanh Vân vùng tay cậu ra, lui lại một bước, lúc này mới phát hiện Uông Chấn Huy tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉn chu, trên người còn truyền đến hương thơm thoang thoảng…
Đây rõ ràng phải là một đoạn diễm ngộ, nhưng lại dọa hắn sợ, Trang Thành còn đang ở trong xe đó!
Ngay mấy hôm trước, khi hắn nói chuyện với Trang Thành, cậu còn mặt không chút đổi sắc thừa nhận trước kia mình đúng là từng trừng Cố Gia Bảo, bởi vì cảm thấy hắn đối với Cố Gia Bảo quá tốt… Trang Thành ghen như vậy khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu, khi đó hắn còn ôm đối phương hứa hẹn cả đời chỉ có một mình cậu, chỉ đối tốt với một mình cậu, ai ngờ lúc này thế mà có người trước mặt Trang Thành thổ lộ với mình!
Cho dù Trang Thành nghiêm mặt nhìn chằm chằm mình nói “Em sẽ ghen” rất đáng yêu, nhưng nếu Trang Thành lên cơn ghen thật thì hắn sẽ gặp tao ương!
“Anh Lăng, em thích anh từ lâu rồi! Em yêu anh!” Uông Chấn Huy bị Lăng Thanh Vân vùng tay ra, trên mặt tràn đầy ủy khuất, nhưng vẫn kiên định nói lại một lần.
Trước kia cậu ta làm đồ ăn cho mình, gần đây hay hỏi thăm về mình, chẳng lẽ là bởi vì cậu ta thích mình? Ý niệm này chợt lóe trong đầu Lăng Thanh Vân, nhìn đến Uông Chấn Huy lúc này ăn mặc theo phong cách trung tính lại càng thấy mất tự nhiên: “Thật xin lỗi, tôi không thích cậu.” Hắn từng tỏ tình, nhưng đây là lần đầu tiên được tỏ tình, thời điểm được tỏ tình nên làm gì? Lăng Thanh Vân lại lùi thêm mấy bước, mùi nước hoa trên người Uông Chấn Huy làm hắn thấy lạnh hết cả sống lưng.
Hắn thích mùi dầu gội hay sữa tắm thoang thoảng trên người Trang Thành, chứ mùi hương trên người Uông Chấn Huy hiện tại chỉ khiến hắn thấy khó chịu… Nếu lúc này người tỏ tình là một cô gái bốc lửa, nói không chừng Lăng Thanh Vân còn có thể cảm khái về mị lực của mình, nhưng là một cậu con trai… Con trai mà hắn thích chỉ có mình Trang Thành mà thôi!
“Tại sao?” Uông Chấn Huy không tiếp tục tới gần Lăng Thanh Vân, chỉ mở to hai mắt nhìn đối phương, trong mắt chợt lóe lên cảm xúc phức tạp, cuối cùng bị áp đến đáy mắt: “Bởi vì Trang Thành, hay bởi vì người đàn ông trong xe kia?”
“Cậu… Tôi thích Trang Thành.” Sau khi Lăng Thanh Vân nhận ra tình cảm của mình đối với Trang Thành, hắn không định phủ nhận điều này, bằng không cũng sẽ không quang minh chính đại coi ba mẹ Trang Thành như ba mẹ ruột mà kính trọng.
“Đàn anh đã chết rồi đúng không? Người trong xe là sao?” Uông Chấn Huy đập tay vào cửa kính xe: “Anh đi xuống đây!” Ban ngày hôm nay, phòng của cậu đã bị người động qua, phát hiện điểm này, cậu liền đứng ở đây, sống hay chết liền liều một phen đi!
“Cậu làm gì đấy!” Lăng Thanh Vân nổi giận, túm áo Uông Chấn Huy kéo ra, không ngờ mình vừa kéo, xương quai xanh của Uông Chấn Huy liền lộ ra. Lăng Thanh Vân rất bực mình, hắn tự nhận chưa làm qua chuyện gì khiến người hiểu lầm, Uông Chấn Huy thình lình tỏ tình đã dọa hắn thì chớ, thế quái nào còn có thể nhấc lên Trang Thành?
“Không sao.” Uông Chấn Huy quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Thanh Vân: “Tạm biệt!”
Nhìn Uông Chấn Huy cứ thế mà đi, Lăng Thanh Vân lại thấy khó hiểu, không phải cậu ta đến đùa giỡn mình chứ?
Lăng Thanh Vân không hơi đâu đi nghiền ngẫm tâm lý Uông Chấn Huy, xoay người chui vội vào xe, mới vào đã bị Trang Thành đã tháo mũ bảo hiểm xuống nhéo lỗ tai.
Lần này cũng không phải “tình thú” không có chút lực nào như lúc nãy!
“Oan uổng quá! Anh với cậu ta căn bản không có gì hết!” Lăng Thanh Vân làm ra biểu tình nhe răng trợn mắt, quả nhiên, Trang Thành nhanh chóng buông tay.
“Không được, hái hoa ngắt cỏ!” Trang Thành sợ mình không khống chế được lực đạo làm Lăng Thanh Vân bị thương, nhưng sẽ không cho phép Lăng Thanh Vân có gì ái muội với người khác. Hiện tại ở khu an toàn có nhiều người sùng bái Lăng Thanh Vân như vậy…. Liền tính cậu tin tưởng Lăng Thanh Vân thì cũng phải tiêm phòng trước!
Đương nhiên, vừa đấm vừa xoa cũng là điều tất yếu, sờ sờ lỗ tai bị mình nắm đến đỏ bừng của Lăng Thanh Vân, Trang Thành dùng cái mặt người chết dị thường nghiêm túc: “Em sẽ ghen đấy, anh là của em!”
“Thành Thành, em đáng yêu quá đi mất!” Lăng Thanh Vân nhào tới nhưng bị bàn tay đeo găng của Trang Thành đè đầu.
Giằng co một hồi, Trang Thành bất đắc dĩ: “Mẹ em!” Mẹ cậu còn đang chờ bọn họ về đấy! Lăng Thanh Vân không thể không phát tình giữa đường sao?
“Là mẹ mình!” Lăng Thanh Vân thấy sắc trời đã không còn sớm, tuy rằng mẹ vợ ngắm con rể càng nhìn càng thích, nhưng nhỡ Lâm Hiểu Hồng coi mình là con dâu mà bắt lỗi…
Hỏa tốc khởi động xe, về nhà!
Ở một chỗ khác, một chiếc xe chở Uông Chấn Huy đã rời khỏi khu an toàn.
Lăng Thanh Vân, tinh hạch tang thi mà anh hứa hẹn tiêu hủy đã đi đâu? Nếu những tinh hạch đó không liên quan đến thực lực của anh, vậy chẳng lẽ anh có âm mưu khác?
Quay đầu nhìn thoáng qua khu an toàn, nghĩ đến những thám tử mình bày ra, Uông Chấn Huy thở dài, đáng tiếc lúc trước cậu bởi vì muốn lấy lòng Lăng Thanh Vân mà bại lộ quá sớm….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.