Edit: Thanh Thạch
Giao hai ba con kia cho Điền Hằng để hắn mang tin tức về cho Uông Tuấn Siêu, Lăng Thanh Vân tự dưng nhận được một ngàn công đức rơi từ trên trời xuống.
Cái thứ công đức này, có đôi khi thật đúng là không biết làm sao mà được.
Hơn một giờ sau khi hai ba con kia bị mang đi, một chiếc ô tô chạy đến chỗ đoàn người Lăng Thanh Vân ở, từ trên xe bước xuống một thanh niên trẻ tuổi, nhưng cảm giác mà cậu ta mang lại cũng tương tự như Liễu Khả Phàm, một người tiến hóa!
“Uông thiếu muốn mời anh đi thương lượng một việc, Lăng tiên sinh có rảnh không?” Thanh niên này rất cung kính đối với Lăng Thanh Vân, không hề kiêu ngạo chút nào.
Ở khu an toàn, có thể xưng là Uông thiếu, ngoài Uông Tuấn Siêu thì còn ai? Lăng Thanh Vân không chần chừ, gật đầu đáp ứng, dù sao lúc này Uông Tuấn Siêu tìm hắn khẳng định không phải là muốn gây bất lợi, hơn phân nửa là vì tang thi ở thành phố S. Vì Trang Thành, vì công đức, hắn khẳng định sẽ nghĩ cách giết nữ tang thi kia!
Lên xe, xóc nảy một đường liền tiến vào khu trong, lại thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đứng trước cửa một tòa nhà lớn.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thanh Vân nhìn thấy Uông Tuấn Siêu. Uông Tuấn Siêu mới ngoài ba mươi, đeo một chiếc kính không gọng, thoạt nhìn thanh nhã lịch sự, chẳng ai nghĩ đến gã thế mà đang nắm giữ sinh tử tồn vong của toàn bộ khu an toàn.
“Cậu chính là Lăng Thanh Vân? Tôi đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-cong-duc-vo-luong/1484233/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.