Edit: Thanh Thạch
Tối hôm nay Lăng Thanh Vân trở về hơi muộn, nhưng sau khi giải thích mình đi hơi xa, cộng thêm một xe lương thực mang về, mọi người đều chỉ nói hắn vất vả rồi.
“Khu vực xung quanh thành phố S đều đã bị xới tung mấy lần rồi, căn bản không tìm được nhiều lương thực nữa, ngày mai tôi định mang đội đi xa hơn một chút, chắc tối mai sẽ không về.” Trương Nghị nói. Bọn họ có nhiều người như vậy, thức ăn mang về lại chẳng bằng một mình Lăng Thanh Vân, rốt cuộc cảm thấy không phục, hơn nữa anh cũng biết đám người mới dưới tay đã có chút kinh nghiệm.
“Thế thì nhất định phải cẩn thận, chuẩn bị thêm ít đạn dược, cũng nên đi đổi lấy mấy quả lựu đạn.” Lăng Thanh Vân nói, hắn tính toán để Trương Nghị bồi dưỡng những người mới gia nhập đội không bao lâu, nhưng không hy vọng bọn họ gặp chuyện không may.
“Chúng tôi sẽ cẩn thận, hôm nay ngay cả Tiểu Điệp cũng giết được ba tang thi.” Trương Nghị cười, anh rất có hảo cảm với cô bé Tiểu Điệp này, cũng rất đồng tình, tất nhiên sẽ khen ngợi cô bé trước mặt mọi người khi làm được việc.
“Thật lợi hại!” Lăng Thanh Vân cũng cười, một cô bé còn chưa trưởng thành có thể làm được như vậy trong mấy ngày ngắn ngủi cũng đã không tồi. Liền nói cô gái họ Vương lúc trước cứu cô bé, lúc đi theo đội ngũ, mười ngày đầu chỉ làm việc hậu cần.
Ăn cơm tối xong, Lăng Thanh Vân nhờ mấy phụ nữ làm cơm nắm, sau đó tiếp tục ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-cong-duc-vo-luong/1484228/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.