Edit: Thanh Thạch
Ngày mùng một Tết, khu an toàn không có nhiều biến hóa, mọi người vẫn làm việc kiếm ăn như bình thường, buổi sáng Lăng Thanh Vân trở về liền nhìn thấy không ít người đang xây nhà giúp mình.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhà ở đã xây gần xong, giờ xây nhà chẳng mấy ai chú ý mỹ quan nữa, có chỗ che gió che mưa là được. Nếu không phải Lăng Thanh Vân cho người nghĩ biện pháp xây thêm ít phòng trống thì đã xong lâu rồi.
Thạch Tiểu Khai ở công trường chạy tới chạy lui, canh chừng công nhân không để bọn họ nhàn hạ, những người này trước kia phần lớn là không biết xây nhà, cho nên ông còn phải nhắc nhở bọn họ chú ý một số chi tiết.
Lăng Thanh Vân không thể không thừa nhận, có một người như Thạch Tiểu Khai, mình đúng là bớt được rất nhiều việc, lập tức gật đầu với đối phương, nở nụ cười.
“Cậu Lăng, điểm tâm đã làm xong rồi, cậu có đi ăn không?”
“Cùng đi đi.” Lăng Thanh Vân cười đáp, Thạch Tiểu Khai khi nãy vừa ôm bụng vừa thường thường ngó chỗ nấu cơm, rõ ràng là chưa ăn sáng.
Hai người đi tới gian phòng lớn đã xây xong liền nhìn thấy Liễu Khả Phàm mang theo người dọn cơm lên, đồ ăn không nhiều, nhưng lúc này mọi người chỉ cần có cái để ăn là đã vừa lòng.
“Hiện tại khu an toàn có rất nhiều người già trẻ nhỏ không được chăm sóc, chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi… Nếu gặp được, có thể đưa bọn họ đến đây sống.” Trong lúc ăn, Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-cong-duc-vo-luong/1484227/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.