A Lăng, nàng gọi hắn là A Lăng.
An An, hắn gọi nàng là An An.
Xưng hô thân mật như vậy, ánh mắt si mê như vậy... Đó là quá khứ tôi chưa từng tham dự cũng không cách nào chen chân, đó là kỷ niệm của An Nhiên.
Cũng đúng.
Tôi dựa vào cái gì cho rằng quá khứ của An Nhiên cũng là cuộc sống phủ kín màu xám giống tôi?
Tôi lại dựa vào cái gì yêu cầu trong thế giới của An Nhiên chỉ có sự tồn tại của tôi?
Nàng có mẹ ruột của nàng, bạn thân trượng nghĩa, còn có bạn trai mối tình đầu nhớ mãi không quên. Còn tôi, chỉ là người xa lạ tình cờ gặp gỡ trong tận thế thôi, có lẽ bởi vì gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi, thân thiết hơn một chút. Nhưng, chỉ vẻn vẹn như vậy.
Tôi cũng không có tự luyến đến mức cho rằng chỉ dựa vào hơn một tháng sống chung này liền có thể chiếm giữ nội tâm của nàng. Dù cho nàng đối với tôi mà nói, đã là tất cả...không thể thay thế.
Tiêu Minh Dạng, mày thật đáng thương.
Tôi vô số lần ở trong lòng trào phúng chính mình, thế nhưng bất kể như thế nào, dưới sự kêu gào của lòng tự ái, sự giãy dụa của lý trí, vẫn không ngăn được tôi khát khao An Nhiên như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng.
Bởi vì, nàng là ánh sáng của tôi.
Ánh mắt bỏ qua Sở Mạch Lăng, rơi vào trên người hai người kia, người phụ nữ duy nhất đưa tới sự chú ý của tôi, khiến tôi không nhịn được nhíu chặt mày, người phụ nữ này, có chút quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-an-nhien-huu-dang/982258/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.