Tôi ôm Tiểu Hưng từ khi tận mắt nhìn thấy mẹ chết liền yên tĩnh như là con rối, yên lặng nhìn đám người một giây trước còn sinh tử gắn bó, một giây sau liền rút súng đối lập, trong lòng đầy rẫy bất an và khó hiểu. Tôi đã phân không rõ, cái gì mới là chân thực, cái gì mới là hư huyễn. 
Nhân loại thật sự tồn tại tình cảm kiên định không đổi sao? Nếu như có, vì sao lại dễ dàng xa rời như vậy. 
Con người thật sự có thể ích kỷ đến mức vứt bỏ thiện niệm kiên trì từ trước tới nay sao? Nếu như thế, khác gì phủ nhận tất cả đã từng. 
Tôi hầu như muốn hoài nghi, bấy lâu nay những gì tôi vững tin, những gì tôi giữ gìn, trong nháy mắt tận thế đến kia, toàn bộ đều mất đi ý nghĩa. 
Tôi muốn làm gì đó, hoặc là nói cái gì, để bọn họ dừng lại nghi kỵ vô bờ bến, để bọn họ buông xuống thành kiến cùng dắt tay nhau vượt cửa ải khó khăn. Thế nhưng tôi biết rõ, tiếng nói và hành động của tôi vào thời khắc này là cỡ nào yếu đuối vô lực. 
Nếu tôi can dự vào có thể sẽ làm liên lụy đến mấy người Tiêu cùng Mặc Mặc, tôi không dám mạo hiểm như vậy. Vì thế, ngoài việc ôm Tiểu Hưng thật chặt, che chở trước người Tiểu Nhu suy yếu, tôi không thể làm được gì cả. 
Tiêu từ kho vũ khí trở về, độ cong ung dung bên môi nàng để tôi ý thức được cái gì, chần chờ chốc lát, tôi đành từ bỏ ý muốn mở miệng hỏi dò, tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-an-nhien-huu-dang/235900/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.