Tôi không tiếp tục nhìn Tăng Nhu nữa, cũng không quan tâm trong ánh mắt của nàng có chứa sự thù hận hay không, việc này cùng tôi lại có quan hệ gì đây?
Chỉ cần nàng không uy hiếp đến An Nhiên, dù cho ở trước mặt tôi giết sạch những người này, tôi cũng sẽ không có chút thay đổi sắc mặt.
Đang khử trùng cho dao giải phẫu, Cát Tân Bồi đi tới, thoáng nhìn Tăng Nhu được thu xếp ở trên đệm lót, lo âu hỏi: "Tiểu Nhu, cháu không sao chứ?"
"Không chết được." Tôi liếc nhìn bên hông hắn, cây súng lục kia đã không thấy, trong lòng không khỏi cười lạnh: Không biết lúc nãy vị tiên sinh "tay súng thiện xạ" này có ngộ thương hay thậm chí ngộ sát đồng bạn không đây?
"Cô là bác sĩ?" Hắn thăm dò cái trán của Tăng Nhu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm hòm giải phẫu của tôi.
"Tôi đã từng... là một bác sĩ ngoại khoa." Tôi nghe thấy giọng mình bình thản vang lên, trên mặt cũng không tự chủ được mà treo lên mỉm cười không chê vào đâu được, nhưng trong lòng có một gương mặt dữ tợn cười quái dị đang trào phúng: Bác sĩ, ngươi xứng sao?
Lẽ nào ngươi đã quên, ngươi đã sớm không phải Tiêu Minh Dạng hành y tế thế, cứu người kia... Ngươi bây giờ, chỉ là một con quái vật dựa vào máu tươi kéo dài hơi tàn mà thôi.
Thu liễm ý trào phúng bên môi, tôi nói ra suy đoán của mình với Cát Tân Bồi, sau khi hắn nghe xong liền ngồi không yên, vẻ mặt sốt sắng mà đi tìm tâm phúc của hắn thương nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-an-nhien-huu-dang/235899/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.