Tiêu, không thấy. 
Nhận thức này khiến đầu óc của tôi trống rỗng trong chốc lát, dường như trong nháy mắt quên suy nghĩ, quên hô hấp. Cho đến khi hai tay bắt đầu vô thức run rẩy, tôi mới giật mình hiểu ra, hiện tại không phải lúc sững sờ. 
Tôi không muốn suy đoán nguyên nhân Tiêu mất tích hay là hiện tại nàng ở đâu, cũng không muốn nghĩ đến khả năng nàng gặp chuyện. Trong đầu tôi hỗn loạn vô cùng, theo bản năng phủ lên áo khoác, lảo đảo chạy ra ngoài. 
Tôi không dám lớn tiếng gọi tên của nàng, thậm chí không dám phát sinh tiếng vang quá lớn, bởi vì rất có thể đánh rắn động cỏ, kích động đến hắc thủ* ẩn núp ở trong tối. Tôi thử an ủi mình, có thể nàng chỉ là đi ra ngoài một chút, có thể nàng.... nhưng mà, cho dù tôi kiến thiết tâm lý như thế nào đi chăng nữa, loại hoang mang kia lại như mầm độc xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, đi theo tôi ra tiền viện yên tĩnh như không có ai, dần dần nghiền nát may mắn của tôi. 
(*hắc thủ: bàn tay đen, bàn tay gây tội ác.) 
Tôi quả thực không thể nào tưởng tượng được, ở cái nơi tràn ngập nguy hiểm và cạm bẫy này, một cô gái trẻ tuổi mảnh mai, một đôi tay mềm mại nắm quen dao giải phẫu, phải làm sao đối địch với vô số hắc ám không rõ? 
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lo sợ không yên, càng nhiều là đau đớn như bị một lưỡi dao sắc bén xẹt qua. 
Tiêu, cô ở đâu? 
Bất tri bất giác chạy tới gần cánh rừng trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-an-nhien-huu-dang/235895/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.