Lăng Vân lờ mờ tỉnh lại. Nàng phát giác mình nằm trên một giường trúc đơn sơ, tứ chi vẫn mềm nhũn không có chút khí lực. Hoảng hốt kiểm tra thân thể, nàng thầm hô may mắn, dường như vẫn chưa xảy ra chuyện xấu gì.
Lăng Vân gắng gượng mở mắt đánh giá bốn phía.
Đây là một gian mật thất khá âm u, xung quanh vô cùng im ắng. Sự yên tĩnh khiến nàng sinh lo sợ. Lăng Vân muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng lại không tài nào động đậy được.
Cái cảm giác "lực bất tòng tâm" này gợi cho Lăng Vân nhớ lại một kỷ niệm cũ. Lúc đó, nàng rơi xuống nước, giãy dụa đến kiệt sức, hơi thở dần cạn kiệt, cả người muốn vùng vẫy nổi lên lại không tài nào làm được. Thế rồi người kia xuất hiện, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khiến nàng buông lỏng mặc hắn bài bố. Cái khoảnh khắc đó đi sâu vào trái tim nàng, cho đến giờ vẫn không thể bỏ ra được.
Lăng Vân muốn kêu cứu thật to, rút cục chỉ phát ra thanh âm ngắt quãng :
- Có ai ... không? Cứu ...
- Tiểu thư, ta tới cứu nàng.
Một tiếng cười dâm tà vang lên, khiến Lăng Vân cả kinh hồn phi phách tán.
Tên bắt cóc che miệng bằng vải đen, nhìn không rõ khuôn mặt. Nhưng kẻ này đầu tóc lại cột đầy đủ, không trọc như tên hòa thượng vừa rồi.
Lăng Vân cố gắng bảo trì sự bình tĩnh. Kẻ xấu rõ ràng đã dùng mê hương khiến nàng bất tỉnh, nếu là dâm tặc thông thường, trước sắc đẹp của Lăng Vân chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035702/quyen-6-chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.