Cô bị anh Tiểu Trạch mắng.
Thật ủy khuất.
Lê Vũ Đồng xoay đầu lại liền thấy tiểu ma vương nhà mình bị đánh cũng không khóc, bây giờ lại đỏ tròng mắt, còn tưởng rằng cô bị thương, dọa bà đến mức đem đồ trên tay buông xuống, ngồi xổm người xuống hỏi Bạch Thiên Thiên "Bảo bối, làm sao vậy, đau chỗ nào? Nói cho mẹ nghe nào."
Thẩm Giai thấy Lê Vũ Đồng kích động như vậy cũng giật nảy mình, vội vàng để đồ trên tay xuống đứng một bên khác Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên vừa nghe đến mẹ ấm giọng hỏi thăm, ủy khuất bay thẳng lên thần kinh não bộ, nước mắt tạch một cái liền chảy xuống.
"Làm sao rồi? Nói cho mẹ nghe." Lê Vũ Đồng khẩn trương hỏi Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên đầu tiên là nhỏ giọng ô ô ô khóc vài tiếng, mới đứt quãng nói "Hắn... Hắn không cho phép con kêu hắn là lão công..."
Lê Vũ Đồng???
Cái gì???
Làm bà khẩn trương nửa ngày, thì ra là tình trường tiểu ma vương nhà bà không thuận lợi mới khóc?
"Con của cậu công lực thật thâm hậu nha." Lê Vũ Đồng không có ngay lập tức mắng Bạch Thiên Thiên, mà là trêu chọc Thẩm Giai "Tiểu ma vương này của nhà mình bị ăn đòn cũng không thiếu, cho tới bây giờ chưa bao giờ khóc, con của cậu nói nó một câu nó thế mà liền rơi lệ."
Thẩm Giai nghe vậy, cũng dở khóc dở cười, không nghĩ tới Bạch Thiên Thiên nhìn ủy khuất như vậy, thế mà chỉ vì con trai của bà nói một câu.
"Ô ô ô..."
Vì cái gì đều không dỗ dành cô...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-sung-ngot-ngao-truc-ma-anh-de-hon-mot-cai/921414/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.