Phó Thanh Trạch cảm thấy đời trước của hắn khẳng định là người không có việc ác nào là không làm, đời này mới có thể gặp được cái phiền phức nhỏ Bạch Thiên Thiên.
Rốt cục cầm cự đến khi cơm tối kết thúc, Phó Thanh Trạch không nói gì, như chạy trốn mà chạy ngay về nhà.
Hô...
Phó Thanh Trạch nằm ở trên giường duỗi thân thể mệt mỏi, quyết định thu hồi tất cả những ấn tượng tốt khi vừa nhìn thấy Bạch Thiên Thiên.
Lúc ấy hắn ngồi ở trong xe thấy Bạch Thiên Thiên khéo léo nắm tay dì Lê, như búp bê vải nhỏ, còn âm thầm cảm thán không nghĩ tới hai năm không gặp, Bạch Thiên Thiên thế mà trở nên đáng yêu như thế, giống như một tiểu thiên sứ, đặc biệt cho người khác cảm giác muốn che chở cô, bảo hộ cô, hiện tại xem xét lại... Quả nhiên, thiên sứ cùng ác ma chỉ cách nhau một ý nghĩ, cô chính là khó khăn nhất của hắn trong lúc chiến đấu với ác ma.
Đánh không được lại mắng không được...
Hắn trầm mặc nghĩ, a, vật nhỏ ba tuổi kia căn bản là nhìn đoán không ra.
【Bạch Thiên Thiên: A, em chỉ là lười nhác cùng anh so đo thôi có được không?
Lê Vũ Đồng: Rõ ràng chính là mặt dày để đuổi Đồng Dưỡng Phu tới tay!】
...
"Lão công, ăn cơm thôi!" Một âm thanh mềm mại vang lên bên tai Phó Thanh Trạch.
Xát.
Làm thế nào trong giấc mơ cũng có thể mơ tới tiểu tổ tông kia.
Phó Thanh Trạch bực bội nhắm mắt lại, muốn ép buộc mình từ trong mơ tỉnh lại.
Thế nhưng là...
Trên cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-sung-ngot-ngao-truc-ma-anh-de-hon-mot-cai/921413/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.