Vũ Linh Đan nhìn thấy hộp thuốc, cũng lờ mờ đoán được
mấy phần, cô sờ sờ vết thương trên cổ, lại tự nhủ bản thân tự mình đa tình, không nói gì, im lặng bước đến trước mặt Trương Thiên Thành.
"Ngồi xuống đi!" Trương Thiên Thành ra lệnh lần nữa.
Vũ Linh Đan ngoan ngoãn nghe lời, nhìn thấy Trương Thiên Thành mở một bình thuốc nước, cầm lấy bông tăm thầm chút thuốc rồi hướng về phía cổ của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan theo bản năng né tránh, khuôn mặt cảnh giác nhìn Trương Thiên Thành,
Trương Thiên Thành rất ghét biểu cảm này của Vũ Linh Đan, cô coi anh là gì chứ, anh đã làm ra tội ác tày trời gì sao, để cố đối xử với anh như vậy?
"Qua đây!"
Trương Thiên Thành cao giọng ra lệnh lần nữa, hoàn toàn không cho phép Vũ Linh Đan cự tuyệt. !Vũ Linh Đan khe khẽ kéo kéo cổ áo mình, đề phòng thuốc nước bắn lên quần áo, nhưng trong mắt Trương Thiên Thành, lại trở thành một ý nghĩa khác.
Có điều, lần này Trương Thiên Thành không tức giận nữa.
Ngược lại, khóe môi không nhịn được hơi hơi nhếch lên, đến cả bản thân Trương Thiên Thành cũng không phát hiện.
"Um!"
Thuốc nước vừa thấm lên, Vũ Linh Đan đau đến mức hít một hơi lạnh, sau đó nhíu chặt mày.
Trương Thiên Thành tưởng rằng mình làm đau cổ, giữa hai hàng lông mày hiện lên tia đau lòng và thương xót: "Rất đau sao?"
Động tác của Trương Thiên Thành vô thức chậm lại, nhưng Vũ Linh Đan cắn chặt răng, bộ dạng im lặng không nói gì vẫn làm tâm tình Trương Thiên Thành càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-roi-xin-dung-tim/600591/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.