Vừa nhìn thấy biểu cảm của Trương Thiên Thành, cô thực sự không muốn làm theo ý của anh.  
“Đừng xấu hổ, chuyện này sớm muộn gì cũng bị người ta biết, đến lúc đó cho dù em có muốn giấu cũng giấu không nổi.”  
Trương Thiên Thành ở bên cạnh chấm dầu vào lửa, như muốn xác thực chuyện này trước khi Vũ Linh Đan mở lời.  “Được thôi.”  
Vũ Linh Đan cuối cùng cũng thỏa hiệp.  
Cô cúi đầu không nhìn Trương Thiên Thành, nhưng cô  
hoàn toàn có thể đoán được vẻ tự đắc của anh. !Trên thực tế thì Trương Thiên Thành lại chuyển sang vẻ mặt u ám, trừng mắt nhìn Trương Đức Phú ngây ngô. Anh nhếch miệng, lạnh nhạt nói: “Bây giờ rõ rồi chứ? Vũ Linh Đan không chấp nhận lời cầu hôn của cậu là vì tôi”  
“Còn nữa, phiền bà Trương đừng dùng mấy từ ngữ bẩn thỉu  
đó với Vũ Linh Đan, nếu không tôi sẽ không vui đâu. Nếu tôi không vui, sẽ có hậu quả như thế nào, bà Trương có thể nghĩ cho kī."  
Trương Thiên Thành lạnh lùng nói.  
Khí chất không giận mà uy, Trương Thiên Thành gần như không phát cáu nhưng lại khiến người ta không dám chất vấn, không dám từ chối.  
Dương Thanh My rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng cũng làm một cuộc thăm dò, mắt thấy điều quan trọng nhất vẫn là giải quyết chuyện ba tỷ rưỡi kia, ngay lập tức vờ như không nghe thấy, trực tiếp quay người nói với Trương Đức Phú: "Chúng ta lên lầu đi"  
Trương Đức Phú đứng tại chỗ, có chút không muốn đi.  
Cho dù Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành đều thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-roi-xin-dung-tim/600590/chuong-172.html