Cô ta cũng coi như đã nhìn ra thái độ Trương Thiên Thành rồi, không phải do cô ta chưa đủ nỗ lực mà là vốn dĩ đối phương còn không thèm đếm xỉa đến mình.
Nguyễn Kim Thanh nắm chặt lấy bả vai của Vũ Hải Yến, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Hải Yến à, con cũng biết là thời gian gần đây kinh tế của Bạch Đằng đã bắt đầu trở nên trì trệ, nếu không phải nhờ tài chính của Á Đông vẫn luôn chống đỡ thì chỉ sợ đã sớm phá sản rồi. Mẹ cũng không còn cách nào khác, chỉ hy vọng con có thể được gả ra ngoài một cách vẻ vang mà thôi. Nếu thật sự không thể là Trương Thiên Thành thì chúng ta đổi người khác.”
“Không được!”
Vũ Hải Yến đứng bật dậy, thái độ kiên quyết.
“Nhưng trái tim của người ta vốn dĩ cũng không đặt trên người con. Dù con có làm gì đi nữa thì cũng chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.”
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc cũng đã khiến Nguyễn Kim
Thanh nhận rõ thực tế. Đôi khi, nếu chuyện mình muốn làm đã không thể nào xảy ra thì cho dù cố gắng chăm chỉ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ uổng công vô ích.
“Vậy thì mẹ nói xem, cả cái Thành phố Cần Thơ này còn có ai quyền lực hơn Trương Thiên Thành, còn có ai nhiều tiền hơn anh ấy chứ."
Vũ Hải Yến ấm ức phản bác.
Chỉ một câu nói cũng đủ để Nguyễn Kim Thanh ngậm miệng không trả lời được.
Suy nghĩ cẩn thận lại một chút thì quả đúng là như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-roi-xin-dung-tim/600515/chuong-97.html