Cơ thể Vũ Linh Đan bắt đầu không kiểm soát được mà run lên, cô khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, lời nói dần trở nên hung dữ: “Trương Thiên Thành, nếu như anh đói khát, cứ tìm bừa một người qua đường mà chơi, ở chỗ này giở trò lưu manh với tôi làm gì. Hay là anh vốn không còn có sức hấp dẫn gì, cho nên một người cũng không tìm được.”
Tay của Trương Thiên Thành lập tức cứng đờ, thái độ của anh đột nhiên thay đổi.
Anh không nể tình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang đẫm lệ kia, thấp giọng cười lạnh một tiếng: “Vũ Linh Đan, đây là cô ép tôi”.
Anh bắt đầu giật tung hàng cúc áo sơ mi, lộ ra nửa thân người bên trên vô cùng cường tráng, anh bất chấp mọi thứ, động tác càng nhanh hơn.
Đôi chân của Vũ Linh Đan liều mạng giãy dụa, nhưng trong mắt Trương Thiên Thành, chúng lập tức trở thành động tác ve vãn tán tỉnh, không có chút tác dụng nào hết. Trái lại càng khiến đáy lòng anh nổi lên cảm giác muốn chinh phục.
Vốn dĩ Trương Thiên Thành chỉ muốn hung hăng làm cô nhục nhã một chút, để cô không dám ngông cuồng tự cao tự đại trước mặt anh như vậy nữa. Nhưng sau khi Vũ Linh Đan nói câu đó, anh chợt nhận ra mình đã lâu rồi không chạm vào một người phụ nữ.
Mà ngày hôm nay, hương vị của đêm qua cứ liên tục hiện lên trong đầu anh nhiều lần. Có thể nói, tình huống này từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra với anh.
Trương Thiên Thành có chút cáu kỉnh nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-roi-xin-dung-tim/600482/chuong-64.html