Không thể tiếp tục cuộc nói chuyện được nữa, Vũ Linh Đan lạnh lùng mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
Từ phía sau truyền đến giọng nói không nặng không nhẹ của Trương Thiên Thành: “Quần đâu rồi”
"Tự mình tìm đi!"
"Xem ra chỉ có thể gọi điện thoại để người khác mang quần đến"
Trương Thiên Thành ở trong phòng tự độc thoại một mình, làm vẻ nhấc điện thoại di động lên.
Còn chưa bước chân ra khỏi phòng ba bước, Vũ Linh Đan đã lại lao nhanh vào phòng với tốc độ như một cơn gió, bắt đầu lật tung tủ tìm kiếm. Trương Thiên Thành thụ điện thoại di động, chống hai tay trên giường, ánh mắt lóe lên nụ cười đắc ý: "Vũ Linh Đan, cô tự cho mình có bao nhiều bản lĩnh, nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ đến như vậy thôi."
"Đúng vậy, bây giờ anh có thể chế nhạo bộ dạng của tôi, anh cũng có thể chế nhạo công việc của tôi, hoặc thậm chí chế nhạo tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu. Nhưng Trương Thiên Thành, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thấp kém hơn anh. Trong mắt tôi, anh không có gì đáng để tôi phải ngưỡng mộ cả. Bởi vậy, dẹp bỏ cái sự kiêu ngạo của anh đi."
Vũ Linh Đan tìm kiếm trong tủ rất lâu nhưng không tìm thấy bộ quần áo nào. Cô lục lại trong trí nhớ rồi ngẩng đầu lên, trong tủ quần áo ngày thường, cô tìm thấy vài cái áo sơ mi và quần tây.
Cô thuận tiện quăng nó lên giường.
Trương Thiên Thành liếc mắt nhìn, quần không có mùi gì đặc biệt, cũng không có nếp nhăn, hiển nhiên không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-roi-xin-dung-tim/600481/chuong-63.html