🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cảnh Văn bắt đầu cảm thấy ghét trời mưa vô cùng.

Toàn thân rã rời, có thể bởi vì ngấm mưa trận hôm trước, cũng có thể là do trước khi trời chuẩn bị mưa, áp suất đặc biệt thấp, khiến ngực cậu tức như có một tảng đá đè lên.

“Cảnh Văn, cậu định đi đâu đấy?”

“Có một chỗ này, tôi muốn đi xem một chút.”

Hạ Thụy Bác mím môi đến nỗi nó trở nên trắng bệch.

Không phải hắn không muốn ngăn cản cậu, nhưng vẻ mặt Cảnh Văn vô cùng kiên quyết.

“Được rồi.”

Vu Tuyết đi ra cửa, cầm lấy cây dù. Mặc dù trong lòng có chút bồn chồn, nhưng cô không ngừng tự động viên bản thân, nhất định là không có nguy hiểm, ban ngày ban mặt, mặt trời chói chang như này...... À không có ánh nắng mặt trời nhưng vẫn là ban ngày...... Ớ, thế sao trời tối đen như ban đêm thế này? Giờ mới buổi trưa a. Đồng hồ mới có 12 giờ 15 phút.

Nhìn trời đen kịt, tựa như chiều sáu, bảy giờ vậy.

Cảnh Văn quay sang …: “Thầy, thầy đi cùng không?”

Trang Dĩnh cầm lại cuốn nhật ký, căn bản không muốn rời đi.

Trong bốn người, thì có ba người u mê.

Cảnh Văn? Cậu biết rõ mình muốn tìm cái gì? Không, cậu cũng không biết đích xác. Chẳng qua chỉ cảm thấy, tất cả mọi chuyện kỳ quặc kia nhất định có liên quan tới cậu.

Tòa nhà hoang phế kia là nơi mà trong ảo giác cậu được biết có người gặp chuyện không may.

Những gì trong nhật ký Giản Đường Minh, đừng nói là anh ta cũng có khả năng đó chứ?

Anh ta có nói

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-quy/4597645/chuong-37.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.