Mọi người đồng loạt đứng phắt lại.
Cảnh Văn lớn tiếng nói: “Tôi có lời muốn nói, mọi người có tin tôi hay không, tôi không dám khẳng định, nhưng những điều tôi nói tuyệt đối không phải lời nói dối, tôi sẽ không hại mọi người.”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Lưu Bân hỏi: “Trương Cảnh Văn, cậu muốn nói gì?”
Cảnh Văn chỉ đám phế liệu phía trước: “Đó là tử lộ, không thể qua.”
Đám học sinh sửng sốt một chút, sau đó hàng loạt các câu hỏi đều túa ra.
“Vì sao?”
“Làm sao cậu biết?”
Cảnh Văn nói: “Mọi người muốn tôi giải thích, tôi cũng chỉ có thể nói lại. Phía trước tuyệt đối không thể ra được, hơn nữa nhất định có nguy hiểm. Chúng ta tốt nhất là ở tại chỗ, đợi đến hừng sáng.”
“Hừng sáng sẽ có người cứu chúng ta sao?” Một nam sinh nói: “Bây giờ sắp mười hai giờ rồi, nếu ở đây qua một đêm, sợ rằng hơn nửa số người đã đông lạnh ngã bệnh.”
“Nhưng các cậu có chắc phía trước sẽ ra được hay không?”
“Vậy theo như cậu nói, phía trước có cái gì nguy hiểm?”
Hạ Thụy Bác mặc dù không biết cái nguy hiểm mà Cảnh Văn nói rốt cuộc là gì, nhưng là hắn đối với Cảnh Văn vô cùng tín nhiệm, Cảnh Văn đã nói như thế chứng tỏ cậu ta có lý do riêng của mình.
Trong lòng Cảnh Văn loạn một đoàn, cậu biết những điều cậu nói thật khó tin, nhưng nếu muốn cậu trơ mắt nhìn những người này lao vào chỗ chết, tuyệt đối không được!
Cậu hít vào một hơi sâu, lớn tiếng nói: “Ở đây có ma!”
“A!”
“Hả?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-quy/4597616/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.