Bà Diệp mỉm cười đi đến nói với Trí Khả.
- Thím biết hôm nay cháu về, nên đã chuẩn bị bàn đồ ăn để chúc mừng! Mau vào bàn ăn đi vẫn còn nóng.
...
...
Ông Hữu Tấn cũng vui vẻ mời nhiệt tình.
- Chú biết cháu rất ghét chú, nhưng mà cháu khó khăn lắm mới trở về được. Chúng ta đều là người thân không lẽ lại hại cháu sao???
Nhìn thấy bọn họ nhiệt tình không có ác ý, Trí Khả quay sang nhìn Mẫn Nhi ra hiệu vào bàn ngồi. Hai người họ cũng hiểu ý liền chủ động ăn uống trước mặt Trí Khả và Mẫn Nhi rất ngon lành, Mẫn Nhi cũng đang đói nên chỉ dám uống chút nước ép trên bàn không nói gì.
Vợ chồng ông Hữu Tấn cũng gắp đồ ăn vào bát Trí Khả, bà Diệp thấy anh vẫn cảnh giác nên nói.
- Lúc trước đều là thím sai, cháu có thể ghét thím nhưng đừng chê bai tấm lòng của thím!
Trí Khả nghe vậy cũng không nói gì, anh cầm ly nước uống lấy hơi để bình tĩnh lại. Không ngờ lúc này, Mẫn Nhi đột nhiên khó thở, tay ôm ngực mà thở hổn hển. Ánh mắt sắc lạnh nhìn vợ chồng ông Hữu Tấn, miệng nở nụ cười chua xót nói.
- Th...thì ra là..... như vậy....ha..... thật nực cười...
Trí Khả hoảng sợ tiến đến ôm lấy cô, quay sang nhìn thấy hai người họ cười tươi nhìn mình vì đạt được mục đích. Anh nhìn thấy cô đã ra đi, ngay lúc này anh cũng có phản ứng giống hệt như Mẫn Nhi. Lồng ngực trở nên đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-va-ruou-dang/3728031/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.