Con điếm, mày là đồ ham hư vinh không từ thủ đoạn!!!
Mẫn Nhi nhìn bàn tay đang hướng về phía mình thì đứng ngơ tại chỗ, cứ tưởng bàn tay ấy đáp thẳng lên mặt mình nên cô nhắm mắt lại. Đợi 3 giây sau không thấy gì xảy ra, cô mở mắt ra nhìn thấy Trí Khả đã bắt lấy cổ tay dì Miên ngăn lại.
...
...
Trí Khả liếc mắt sang thấy Mẫn Nhi vẫn nhìn về phía mình, anh để ý thấy vài giọt mồ hôi trên trán cô nên trong lòng đoán chắc cô đã bị bọn họ doạ sợ. Vì muốn chấm dứt chuyện này, anh bình tĩnh nói thẳng.
- Cháu sẽ sống với mẹ kế là dì Mỹ Nhan, cảm ơn sự quan tâm và lo lắng từ chú Tấn và thím Diệp, cả dì Miên nữa. Cháu không muốn phải rời xa nơi thân thuộc này! Bây giờ cháu cảm thấy rất mệt, hy vọng mọi người hãy để cháu được bình tĩnh.
Vốn dĩ bà Diệp còn muốn đôi co, nhưng lại bị ông Hữu Tấn thúc tay ra hiệu. Luật sư cũng trao lại giấy tờ cho Mẫn Nhi rồi rời đi, bọn họ cũng không còn lý do gì ở lại nữa nên đành ôm cục tức mà trở về.
Đợi bọn họ rời đi hết, Mẫn Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trí Khả đứng bên cạnh khẽ nói.
- Chị có sao không??
Nghe câu này, Mẫn Nhi nghi hoặc nhìn sang thăm dò biểu cảm của anh có gì khác lạ không. Thấy cô vẫn cảnh giác với mình nên Trí Khả thở dài tiếp tục nói.
- Mọi chuyện chỉ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-va-ruou-dang/3728025/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.