- Có đi cũng bị lạc đường! Cậu còn vô dụng hơn những gì tôi nghĩ đấy!
Ở đầu dây bên kia, Trần Thanh Khải cũng bất lực lắm. Anh ta cái gì cũng biết, thế mà ông trời lại cho hội chứng mù đường. Dù có mở định vị lên thì vẫn có thể đi nhầm được mới hay…
Nhưng anh ta đâu có muốn như vậy đâu chứ.
Mấy hôm nay vì lo chuyện nên An Cửu hầu như ngủ rất ít. Hắn mệt đến mức chỉ cần nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi. Nhưng chẳng hiểu sao mọi chuyện cứ bất ổn quá khiến hắn trở tay không kịp.
Thế là, An Cửu liền nói vào điện thoại.
- Tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi, sau đó bật định vị lên gửi cho tôi vị trí rồi tôi đến đón cậu.
- Cảm ơn bạn tốt nhiều lắm. Vậy tôi nghỉ ngơi trước đây, cậu cứ từ từ đến.
An Cửu thật sự cạn lời không biết nói cái gì hết.
Hắn đưa mọi người đến gặp mặt gia đình nhà Hà Xuyên.
Nhân lúc mọi người đang nói chuyện thì hắn liền kéo Hà Xuyên ra 1 góc rồi nhờ cô chỉ đường đi tìm đến vị trí của Trần Thanh Khải.
- Bạn anh cũng hay đó nha, thế mà cũng bị lạc được mới hay đấy.
An Cửu cũng chẳng biết ra sao, Trần Thanh Khải lắm lúc khùng điên gì đến chính hắn còn không đỡ được.
Thật là, không biết vì sao hắn lại có thể chơi thân với 1 người bạn như vậy nữa.
An Cửu và Hà Xuyên theo định vị tìm đến chỗ của Trần Thanh Khải, kết quả hai người thế nào lại đứng trước 1 khách sạn.
Lúc này An Cửu đã có chút nghi ngờ rồi, thế là đành lấy điện thoại ra kiểm tra lại. Nhưng kết quả vẫn cho hắn chính xác là như vậy. Thế là hắn liền gọi điện cho cái tên kia, tức giận buông 1 câu.
- Cho cậu 5 phút, mau vác xá.c xuống đây cho tôi! Tôi bản cậu tìm chỗ nào nghỉ, ai ngờ cậu lại vào khách sạn luôn?
Dưới sự đ.e dọa của An Cửu, quả nhiên lát sau Trần Thanh Khải cùng 1 cô gái từ bên trên trong đi ra. Mặt mày An Cửu đen đến mức dọa cho Trần Thanh Khải phải nấp sau lưng cô gái kia.
Hà Xuyên cũng cảm thấy bất lực. Trần Thanh Khải này đúng là ngứa đòn. Nhà người ta đang bận việc trọng đại như thế, bỗng dưng lại phải bỏ dở đến đón anh ta. Thế mà anh ta lại không biết chừng mực lại vào khách sạn nghỉ luôn, hại cô và An Cửu chạy xe trên đường nắng để tìm anh ta.
Nhìn cái bộ dáng ngứa mắt kia, bàn tay của An Cửu chợt siết chặt lại.
- Nốt hôm nay rồi cút về cho khuất mắt tôi!
Trần Thanh Khải vẫn chứng nào tật nấy, chỉ xuề xòa xin lỗi, theo lối văn cũ lại dở văn vở ra mà giải thích.
- Không như những gì hai người nghĩ đâu. Rõ ràng tôi bị lạc thật, nhưng thế nào xe lại dừng đúng cái khách sạn này. Thấy trời nắng quá, tôi sợ Ngọc Đoan của tôi bị say nắng nên mới đưa cô ấy vào nhà nghỉ nằm tạm thôi. Vừa mới đặt lưng xuống chưa bao lâu thì 2 người đến đó…
Mà lúc này Hà Xuyên mới để ý đến cô gái tóc vàng kia. Nhìn gần mới thấy chính là 1 đại mĩ nhân. Dáng người chuẩn, lại cao ráo, gương mặt thì thôi phải nói, xuất sắc…
Cô nhìn cô càng mê mẩn huống chi là đám đàn ông khác.
Dương Ngọc Đoan không thèm hùa theo Trần Thanh Khải. Khi cô quay sang thấy Hà Xuyên đang nhìn chằm môi mình thì có chút khó hiểu.
- Trên mặt tôi có dính gì à mà cô nhìn chằm chằm thế?
Hà Xuyên theo bản năng trả lời.
- Không, tại tôi thấy cô đẹp quá thôi. Mà cô bôi son gì thế? Trông thật tự nhiên…
Đã có rất nhiều người khen Dương Ngọc Đoan đẹp, nhưng đây chính là lần đầu tiên có người lại hỏi thẳng cô 1 cách ngây ngô như vậy.
Dương Ngọc Đoan bật cười, cô tiện tay đẩy Trần Thanh Khải đang nấp phía sau mình ra rồi tiếng tới quàng qua vai của Hà Xuyên, trả lời.
- Đây là môi tự nhiên không son. Cô thấy sao? Có phải rất đẹp không?
Hai mắt của Hà Xuyên sáng bừng lên bày ra bộ mặt ngưỡng mộ.
- Đẹp lắm, cả da cô cũng đẹp nữa. Cô chăm sóc kiểu gì thế? Chỉ cách cho tôi với.
À quên, giới thiệu trước nhé. Tôi tên là Dương Ngọc Đoan, còn cô tên Hà Xuyên đúng không?- Đúng rồi.
Thế là 2 người phụ nữ kia bỏ mặc 2 con người 1 run sợ, 1 đằng đằng sát khí ở phía sau mà cùng nhau vừa đi vừa tâm sự.
Hiển nhiên, ngoại hình đẹp cũng là 1 lợi thế.
Lúc này, An Cửu quay sang nhìn chằm Trần Thanh Khải, thấy anh ta định chuồn đi thì tiện tay túm lấy cổ áo của Trần Thanh Khải lại. Chỉ thấy anh ta sợ tới mức tay chân run rẩy, cố nặn ra 1 nụ cười để bình tĩnh lại.
- An Cửu… Tôi biết lỗi rồi… Cậu đừng có đánh tôi mà. À, nếu có đánh thì đánh chỗ nào cũng được, miễn sao đừng đánh vào mặt…
An Cửu như phát điên, hắn lập tức đẩy Trần Thanh Khải về phía sau rồi nhanh chóng đuổi theo Hà Xuyên.
Còn Hà Xuyên và Dương Ngọc Đoan đang nói chuyện vui vẻ. Dương Ngọc Đoan định vươn tay mở cửa xe thì chợt bị An Cửu bước đến cản lại.
- Nè An tiên sinh, anh đây là có ý gì hả?
Trước đây Dương Ngọc Đoan đã đi cùng với Trần Thanh Khải nên gặp An Cửu khá nhiều lần. Tuy nhiên, miệng lưỡi của Dương Ngọc Đoan lại không biết điểm dừng. Mỗi lần gặp mặt là y như rằng suýt nổ ra cuộc hỗn chiến với An Cửu, hại Trần Thanh Khải lúc nào cũng trở thành tấm bia đỡ đạn của 2 người.
Đối với An Cửu thì nam và nữ không có sự khác biệt gì cả. Mãi đến tận bây giờ hắn chỉ thấy mỗi Hà Xuyên là khác biệt 1 chút mà thôi. Thế nên, đối với Dương Ngọc Đoan, hắn vẫn tỏ thái độ bình thường.
- Cô và bạn trai cô xuống ghế sau. Hà Xuyên ngồi ghế phụ cạnh tôi!
- Anh là đang bắt ép người đấy!
- Tôi không bắt ép.
- Đến cả tôi mà anh cũng ghen cho được sao hả?
Dương Ngọc Đoan không kìm nén được mà quát lên.
Ấy vậy mà An Cửu thản nhiên buông 1 câu xanh rờn.
- Chỉ cần là người còn thở, tôi sẽ đều cảnh giác. Vậy nên, cô mau cút về với người bạn trai yêu quý của cô đi, tránh xa vợ sắp cưới của tôi ra 1 chút!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]