Chương trước
Chương sau
Tối hôm đó An Cửu trở về, thấy mọi người đang ngồi tụ họp ở phòng khách, mặt ai cũng tái nhợt thì khó hiểu.

Duy chỉ có mỗi An lão gia vẫn bình thường ngồi đó như không có chuyện gì xảy ra cả.

- Mọi người sao lại ngồi ở đây hết thế?

An Bắc Lam nghe vậy liền đáp.

- Không có đầu bếp ở đây nên không ai biết nấu ăn… Ông nội thì tức giận nên định cho cả nhà nhịn đói hôm nay luôn.

Khi nhìn về phía của Trương Nguyệt và Mộc Ái thì chỉ thấy 2 người phụ nữ duy nhất kia cúi mặt xuống.

Bình thường thì 2 người đó lớn giọng, lúc nào cũng vênh váo thân phận cao sang. Nhưng đến khi phải động tay chân vào mấy công việc như này thì mới biết thế nào là sợ hãi.

An lão gia thật sự không vui chút nào. Ông gõ mạnh gậy xuống đất.

- Một người là thiên kim của Mộc gia, nghe bảo cái gì cũng biết nhưng riêng chuyện nấu ăn là không biết sao? Còn 1 người thì được người ta gọi là phu nhân hào môn, ngay cả cái chuyện đơn giản này cũng không làm được! Nhớ lại mẹ của Bắc Lam trước kia, rất chịu khó, cái gì cũng biết làm. Tiếc là xấu số nên ra đi sớm, nếu không thì bây giờ cũng chẳng có tình cảnh nào xảy ra.

- Ông nội, sao ông lại nói mẹ cháu như vậy chứ?

An Tư Nhất định đứng dậy phản bác thì bị An Tư Ngôn giáng cho 1 cái tát vào mặt.

- Không được phép hỗn với ông nội!

Trương Nguyệt thấy tình hình không ổn thì vội đứng lên, kéo con trai xuống. Dù bà ta rất khó chịu khi bị nói nhưng vì đại nghiệp lớn nên bà ta cố gắng nhẫn nhịn xuống. Nếu như 1 ngày con trai bà ta nắm quyền thì chắc chắn bà ta sẽ không phải cúi đầu trước bất cứ ai như này nữa.



An Cửa vốn không để ý đến nhưng người khác, nhưng anh trai của hắn cũng lớn tuổi rồi, hắn không để mặc kệ như vậy được.

Thế làm An Cửu không nói không giằng đi thẳng vào trong bếp, thấy mọi nguyên liệu đã có sẵn. Hắn xắn tay áo, mặc tạp giề vào rồi bắt đầu nấu ăn.

Trước đây ở 1 mình ở nước ngoài, vốn hắn có đầu bếp và bảo mẫu riêng chăm sóc, nhưng vì không có anh trai hắn giám sát, đám người đó rất nhiều lần mặc kệ hắn… Vì quá đói bụng, nên hắn mới vào bếp học nấu nướng. Ban đầu hắn bị bỏng không biết bao nhiêu lần, nhưng dần dần hắn đã quen và tìm đọc những quyển sách để cải thiện bữa ăn của mình hơn.

Rất nhanh, mùi hương từ bếp tỏa ra khiến ai nấy đều bị thu hút.

An Cửu bày biện đồ ăn ra bàn, cởi tạp giề rồi rửa tay sạch sẽ đi ra ngoài buông 1 câu.

- Bữa tối xong rồi, mọi người vào ăn đi.

Chỉ đợi có thế, mọi đều đứng dậy đi vào bên trong ngay. Chỉ còn lại An lão gia ngồi đó, đưa mắt nhìn chằm em trai mà không nhịn được lên tiếng.

- Tiểu Cửu, anh không ngờ em lại biết nấu ăn đấy…

- Không biết nấu thì chỉ có ch.ết đói thôi! Còn nhiều chuyện anh cũng không ngờ lắm!

Thấy An Cửu lên tầng trước, trong lòng An lão gia rất phức tạp.

Bất giác trong đầu ông hiện lên đêm hôm ấy. Đó là 1 đêm mưa lớn, An Cửu gọi điện nói rằng bản thân vừa lạnh vừa đói, xin ông hãy đến đón thằng bé về. Nhưng lúc đó, An lão gia vì bận công việc nên chỉ thu xếp cho người ở bên đó xem tình hình của An Cửu thế nào rồi báo lại thôi.

Đợi đến khi giải quyết công việc xong, An lão gia mới đích thân đến thăm em trai. Nhưng có vẻ như em trai ông chẳng nói gì cả, dù trên người có rất nhiều vết thương nhưng nó cũng chỉ một mực cho rằng bản thân vì đánh nhau với các bạn nên mới thế.

Khoảng cách về tuổi tác, khoảng cách về cách sống, suy nghĩ khiến cho An lão gia và em trai dần xuất hiện 1 bức tường lớn ngăn cách.

An Cửu trong mắt An lão gia là 1 đứa trẻ đáng thương. Bao năm nay ông vì công việc, vì gia đình mà đã quên mất rằng em trai cũng rất cần tình yêu thương. Thế nên, để bù đắp phần nào, chỉ cần em trai ông nói là ông đều đáp ứng ngay mà không cần suy nghĩ.



Chừng đó năm An Cửu sống thu mình lại trong thế giới riêng của bản thân. Ông mong rằng sắp tới người vợ mà Tiểu Cửu chọn sẽ kéo hắn bước ra khỏi bóng tối đó…

Lại quá 1 đêm khó ngủ.

Sáng hôm sau, tất cả đều chuẩn bị đâu vào đấy để sang nhà của Hà Xuyên bàn chuyện. Nhìn sắc mặt ai cũng phờ phạc, chỉ có Mộc Ái và Trương Nguyệt hồng hào bởi vì mặt được phủ 1 lớp phấn dày che đi.

Để những người sống trong cuộc sống thượng lưu trở về sống 1 cách giản dị thế này thì đương nhiên có chút không quen.

Đặc biệt hơn, An Tư Nhất là người xấu số nhất bởi vì cả đêm mất ngủ vì bị muỗi đốt.

Vừa xoa thuốc cho An Tư Nhất, Mộc Ái vừa thở dài.

- Em đã nói anh bỏ màn rồi mà anh không chịu nghe cơ.

- Ai biết được nơi này lắm muỗi thế đâu… Đây có bao giờ biết muỗi đốt là gì!

- Thì bây giờ anh biết rồi đấy.

- Bao giờ mới được thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này đây…

An Cửu lặng im cả đoạn đường không nói bất cứ câu nào, dường như mọi thứ xung quanh không có liên quan gì đến hắn vậy.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, An Cửu hơi nhướng mày ấn nút nghe. Còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên 1 giọng nói bất lực quen thuộc của Trần Thanh Khải.

- Bạn yêu dấu ơi, tôi bị lạc đường rồi… Cứu tôi với…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.