Chương trước
Chương sau
Để xem trọn vẹn vở kịch của Trần Tinh Thụy thì mọi người cũng phải đưa cô ta vào bệnh viện gần nhất để kiểm tra, đương nhiên lúc này Lương Mộc Hoan cũng đã bắt đầu hoài nghi về những lời mà cô ta đã nói từ trước đến giờ.

Lúc bác sĩ kiểm tra thì Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân cũng có ở đó, bác sĩ sau khi kiểm tra kĩ lưỡng cũng đã đưa ra kết luận là...

- Chúc mừng gia đình, Trần tiểu thư đã mang thai rồi, hiện tại thai nhi đã hơn ba tuần tuổi.

Lời khẳng định của bác sĩ đã khiến cho tất cả người đứng ở bên ngoài kinh ngạc, trong đó bao gồm cả Lương Mộc Hoan.

Đầu tiên là bà ấy nhìn sang Quân Thiêm Lục, nhưng cậu ấy liền nói:

- Mẹ đừng nhìn con, từ khi cô ta sống ở Quân gia thì con rất ít khi về nhà, đừng nói là lên giường, chỉ cần nhìn cô ta cũng đủ làm con buồn nôn rồi.

Lương Mộc Hoan biết chứ, nhưng trong mấy tuần này Trần Tinh Thụy vẫn luôn sống ở Quân gia, nếu không phải con của Quần Thiêm Lục thì đứa bé là con của ai chứ?

Đến đây bác sĩ cũng thông báo là Trần Tinh Thụy đã tỉnh lại, mọi người có thể vào thăm.

Khi Lương Mộc Hoan đi vào thì Trần Tinh Thụy cũng đã rơi nước mắt, nói:

- Con xin lỗi vì đã không nói thật với mẹ... Thật ra... Thật ra... Thật ra....

Lời nói của Trần Tinh Thụy cứ giống như là ứ nghẹn ở cổ họng, dù có muốn cũng không thể nào nói ra được.

Nhưng tầm mắt của cô ta lại cứ nhìn về hướng của Quân Thiêm Lục, theo như suy tính của Thầm Nguyệt thì dám cá là cô ta đang muốn đồ hết tội lỗi lên đầu của anh chồng nhà cô đây mà.

Đợi đã nào... Nếu tuổi thai là ba tuần, thì chính xác thì cô ta mang thai vào thời điểm của một tuần trước... Mà tuần đó, chẳng phải bọn họ đang ở khu suối nước nóng ở trên núi sao?

Trùng hợp vậy à?

Lương Mộc Hoan lúc này cũng nhìn theo tầm mắt của Trần Tinh Thụy, nhưng khi thấy Thầm Nguyệt cũng đang nhìn mình thì bà ấy cũng giật thót tim, đến đây Thẩm Nguyệt mới nói:



- Nếu tính lùi lại một chút thì thời điểm thụ thai của chị có thể là một tuần trước. Hình như lúc đó chúng ta đang ở khu suối nước nóng nhỉ?

Trần Tinh Thụy cũng không phủ nhận, thậm chí cô ta còn gật đầu nhẹ một cái. Với lời nói và xác nhận từ cô ta thì

Lương Mộc Hoan dù không muốn nghi ngờ nhưng vẫn phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Khi này Trần An Dương cũng nói:

- Chắc chắn không phải là con của Quân Kình Thương rồi, từ lúc cậu ta đến khu suối nước nóng thì con chỉ gặp cậu ta chưa đến mười phút lúc tắm ở suối, từ lúc đó đến khi quay về Biện Lương thì cậu ta và Tiểu Nguyệt đều ở trong phòng, không ra ngoài!

Tiếp theo thì Quân Thiêm Lục cũng nói:

- Khẳng định không phải con, vì con và anh An Dương luôn đi cùng nhau, cũng ngủ cùng một phòng.

Dừng một chút, Thẩm Nguyệt lại nói:

- Đương nhiên là không phải Chương Nhược Hàn rồi, cậu ta tuy có hơi phóng túng, nhưng hiện tại cũng đang tính đến chuyện kết hôn với Minh Minh, một người sắp kết hôn sẽ không ăn nằm với người lạ đâu.

Quân Kình Thương cũng tiếp lời:

- Long Vũ Thần thì không cần phải nói, cậu ta từ đầu đã không thích nữ nhân.

Bây giờ những người có mặt vào thời điểm Trần Tinh Thụy thụ thai đều có bằng chứng ngoại phạm, đương nhiên rồi, dù có đến kỳ khát vọng đến đâu thì họ cũng không muốn chạm tay mình vào Trần Tinh Thụy, nói chi là khiến cô ta mang thai.

Ánh mắt của Trần Tinh Thụy lúc này liền nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyệt, nhưng cô lại mỉm cười, nói:

Chị đừng nhìn em, tuy em giả trai cũng rất đẹp trai, nhưng em không thể làm chị mang thai đâu.Thẩm Nguyệt, em nói gì vậy chứ, làm sao em khiến chị mang thai được.Đúng đó, hơn nữa em cũng dám chắc là Kình Thương nhà em cũng không có hứng thú với chị.Em chắc như vậy sao?Đương nhiên rồi.



Tại sao em lại nghĩ như vậy?Vì anh ấy có mắt nhìn người.Trần An Dương: "..." Cứng họng liền, sao mà cãi được!

Trần Tinh Thụy lúc này cũng chỉ cười, thậm chí cô ta còn đưa tay xoa bụng, ám chỉ bản thân mới là người mang thai.

Nhưng em biết đó, chị đâu thể nào tự thụ thai rồi tự sinh con được. Mà... Ngày hôm đó em có nhớ là khu suối nước nóng hoàn toàn không nhận khách, em quên rồi sao?Ổ, chị nói thì em mới nhớ đó nha.Trần Tinh Thụy lúc này còn bày ra dáng vẻ rất thấu hiểu nỗi lòng cho "tác giả" của bào thai mà cô đang mang, cô ta nhẹ nhàng chạm vào bụng mình, cười nói:

- Có thể người đó không nhận con cũng được, rồi chị sẽ mang đứa bé này ra nước ngoài... Chỉ hai mẹ con của chị thôi, sẽ không làm phiền cuộc sống của người đó nữa.

Nghe thì rất cao thượng, ai nấy cũng nghĩ rằng Trần Tinh Thụy là cô gái quá đổi tuyệt vời, bây giờ lại vì lời nói này của cô ta mà Lương Mộc Hoan càng thấy mông lung hơn... Nếu như đứa bé trong bụng của Trần Tinh Thụy là con cháu nhà họ Quân thì sao?

Lỡ như... Đêm đó đã có chuyện ngoài ý muốn thì sao?

- Hay là hãy để cho Tinh Thụy...

Còn chưa đợi Lương Mộc Hoan nói xong thì Quân Kình Thương đã nói:

- Chọc ối xét nghiệm là được mà!

Nghe đến việc chọc ối thì ai cũng ngạc nhiên, đặc biệt là Trần Tinh Thụy cũng có chút lo lắng, nếu như chọc ối bây giờ thì sẽ lộ mất, không được... Cô ta không thể!.

Dù rằng Thầm Nguyệt cũng muốn xem thử tác giả của cái bào thai đó là ai, nhưng hiện tại Trần Tinh Thụy chỉ mới được ba tuần, vẫn còn quá sớm để chọc ối.

- Không được đâu.

Lời phản đối của Thẩm Nguyệt đã khiến mọi người lại một lần nữa ngạc nhiên, ngay cả Trần Tinh Thụy cũng rất khó hiểu.

- Thai nhi ít nhất phải 15 tuần mới được phép chọc ối, nếu như quá sớm thì sẽ gây hại đến thai nhi. Dù rằng em cũng không thích chị lắm, nhưng đứa bé là vô tội.

Mọi người: "..." Thẳng thắn, mười điểm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.