Chương trước
Chương sau
Những người khác thì không biết có cảm nhận gì, nhưng Lương Mộc Hoan đã sốc đến mức không thở được, bà ấy đưa mắt nhìn về một Thẩm Nguyệt đang vô cùng tự tin đứng ở phía trước. Hóa ra những gì trước đó Thẩm Nguyệt kể cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, ở phía dưới nó vẫn còn rất nhiều chuyện đáng sợ mà ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc chịu được.

Nhưng!

Chuyện quan trọng chính là tiếp theo sau đó Thẩm Nguyệt đã đem hết danh sách những người hầu của Thẩm gia đã mất tích đem đưa cho cảnh sát, tổng cộng là có hơn 50 người đã mất tích, theo như Thẩm Nguyệt nhớ thì họ đều chết khi đặt chân vào ba phòng còn lại.

Có thể ở Hỏa phòng và Mộc phòng thì đã không thể tìm thấy thi thể nữa rồi, nhưng nếu là Thổ phòng thì vẫn còn đó.

Nghe đến đây thì quân nhân của Quân gia cũng nhanh chóng theo lệnh của Quân Thiêm Lục mà đến nhà họ

Thẩm để lục soát. Đương nhiên, họ cũng không phải đi một mình mà mang theo cả điện thoại và phóng viên của đài truyền hình để trực tiếp ghi hình và phát sóng.

Đến đây Thầm Sơn biết bản thân có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tội, ông ta liền nói:

- Đúng đó, là tao đã làm đó, thì sao? Dù sao thì mày cũng là con gái của tao, sinh mạng của mày là do tao cho...

Tao muốn chém muốn giết... Là quyền của tao!

Nhưng Thẩm Nguyệt cũng chỉ cười, thật sự quá nực cười mà... Ngay từ đầu cô cũng đầu có muốn sinh ra trong cái nhà này chứ? Là họ đã sinh cô ra, cho cô sự sống... Nhưng rồi chính họ lại muốn tước đoạt đi sự sống của một đứa trẻ... Nực cười... Thật sự là rất nực cười!



- Thầm Nguyệt, nhưng tao không nghĩ mày lại khôn ngoan đến mức này đó. Vốn dĩ tao còn nghĩ mày là con ngốc dễ bị sai khiến chứ? Làm tao ngạc nhiên ghê.

Dừng một chút, Thẩm Sơn lại nhìn sang Quân Kình Thương và Trần gia, nói:

- Các người cũng thấy đó, trong dòng máu dơ bẩn của con nhỏ đó... Có chảy dòng máu của tôi. Các người không sợ một ngày đó nó quay cắn chết người hả?

Thầm Nguyệt nghe đến đây cũng chỉ đưa mắt nhìn sang Trần gia và Quân Kình Thương, sau đó cô lại nhìn sang

Thầm Sơn, cười nói:

Cha à... Cha yên tâm đi... Cho dù không có Trần gia hay Quân Kinh Thương, thì con vẫn sẽ trả thù tra một cách hoàn hảo thôi. Vì... Con có não... Còn Thẩm Nhất Hành thì không!Mày!Đứa con trai mà cha yêu thương, đứa dâu... Mà cha nằng nặc cưới cho bằng được... Đang dần dần bòn rút Thẩm thị đến thảm thương... Cha không biết à?

Thẩm Sơn nghe đến đây cũng xoay lại nhìn Thẩm Nhất Hành và Quý Linh Ngân, nhưng hai người họ cũng chỉ ấp úng không nói nên lời. Tuy nhiên sau đó Thẩm Sơn lại bám được một cái phao cứu sinh là Trần Tinh Thụy, ông ta nói:

Còn mày thì sao? Đã chiếm chỗ của Trần tiểu thư, còn khiến người ta bị đuổi đi, cách làm của mày... Có khác gì tao đâu chứ.Đừng đánh đồng vậy chứ. Trần Tinh Thụy bị đuổi, là do cô ta ngu, không liên quan tới tôi.Trần Tinh Thụy rất muốn xông lên đâm chết Thẩm Nguyệt, nhưng cô ta thật sự không dám. Cơ mà nếu Trần Tinh Thụy không dám thì có Thầm Sơn dám đây, ông ta đã bước đến chỗ của Thẩm Nguyệt, từng bước từng bước, còn nói:

- Đáng lý ra năm đó tao nên chôn sống mày cùng với lão già đó!

Nhắc đến lão già thì Thẩm Nguyệt liền thay đổi sắc mặt. Hai chữ "lão già" chính là đang nhắc đến ông ngoại của cô.



Đúng vậy, ông ngoại của cô là do một tay Thẩm Sơn đã hại chết... Vì ông ta cho rắng ông ngoại đã già rồi, trước sau gì cũng chết, thôi thì chết quách cho rồi.

Cha... Buổi tối ngủ cha có thấy em gái con và ông ngoại đến tìm không?Em gái? Y mày là con nhỏ chết yểu đó hả? Đáng tiếc... Nó không chạm được tới tao đâu! Nhưng tao... Thì có!Nói xong Thẩm Sơn liền rút con dao mà Trần Tinh Thụy đã đưa cho mình ra, ý định là chạy đến đâm chết Thẩm Nguyệt, dù muốn chết thì ông ta vẫn muốn kéo Thẩm Nguyệt chết cùng!

Nhưng nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy thì Thẩm Nguyệt đâu còn là Thẩm Nguyệt nữa!

Lúc Thẩm Sơn đang xông gần đến chỗ cô thì Quân Kình Thương đã kéo cô lại rồi ôm vào lòng, lúc đó Lạc Diêu cũng từ phía sau đi đến khống chế Thẩm Sơn, khiến cho ông ta hoảng hốt.

Thẩm Nguyệt nhìn anh, lại nói:

- Được rồi, anh đừng có nhăn mặt nữa, em đã nói không sao là không sao mà.

Thân thủ của Lạc Diêu cũng rất tốt, khi cậu ta đã khóa được tay của Thẩm Sơn thì liền nhìn sang Quân Kình Thương, nói:

Thiếu tá, chúng ta phải làm gì với tên này đây?Đưa vào nhà giam của Quần gia, chờ ngày tòa xét xử.Vốn dĩ cô còn nghĩ mọi chuyện đến đây là xong rồi thì Trần Tinh Thụy lại ngất xỉu, theo như Thẩm Nguyệt đoán thì chắc là cô ta đang muốn tìm cách thoát khỏi trách nhiệm chứ gì.

Để cô nghĩ xem... Cái kế mà Trần Tinh Thụy nghĩ ra là gì ha?

Cũng đáng mong chờ lắm đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.