Chương trước
Chương sau
Tuy là Quân Thiêm Lục đã đến tận nhà để "thỉnh giáo" chị dâu rồi, hơn nữa là cậu ấy cũng đã được Thẩm Nguyệt đưa cho một gợi ý... Chính là "chờ"!

Nhưng khi cậu ấy về nhà và nhìn thấy Trần Tinh Thụy đang ngồi cùng Lương Mộc Hoan thì lại không thể nào nhìn nổi, thật sự luôn đó... Rốt cuộc thì cậu ấy còn phải chờ đợi đến bao giờ đây? Hơn nữa thì tại sao lại phải chờ lâu như vậy?

Lương Mộc Hoan vừa nhìn thấy con trai liền nói:

A Lục về rồi đó à? Mau đến đây, mẹ cũng định nói với con về chuyện kết hôn của con và Tinh Thụy đó.Mẹ, hiện tại không được đầu, sắp tới con còn có nhiệm vụ không thể ở nhà.Vậy thì phải nhanh kết hồn đi chứ.Mẹ, anh trai và chị dâu đang chuẩn bị lễ đính hôn, mẹ không giúp đỡ gì mà còn ở đây bàn chuyện kết hôn của con. Nếu anh ấy biết thì sẽ buồn biết nhường nào.Lương Mộc Hoan nghe xong cũng có hơi giật mình, bà ấy cũng suýt nữa là quên mất chuyện này rồi. Nhìn thấy bà ấy đang buồn thì Trần Tinh Thụy liền nói:

Thiêm Lục, anh cũng đừng nói nặng lời như vậy... Rõ ràng là anh chị hai không có ý định mời mẹ mà.Cô là con giun trong bụng của hai người họ hay sao mà lại khẳng định anh trai không có ý định đưa mẹ đến lễ đính hôn?Nhưng anh cũng thẩy đó, Quần Kình Thương đã cãi lời của mẹ còn gì....Đến vợ chồng sống chung chăn gối còn có ngày cãi nhau, giữa cha mẹ và con cái thì bất đồng quan điểm cũng là điều hiển nhiên. Lẽ nào chỉ vì một chút hiểu lầm mà cắt đứt quan hệ mẹ con?Lương Mộc Hoan nghe con trai út nói thì cũng thấy rất có lý, quả thật đã là người một nhà rồi cũng sẽ có ngày cãi nhau, nhưng cãi là thế nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức phải từ bỏ nhau.

Trần Tinh Thụy cảm thấy bản thân không thể châm thêm dầu vào lửa nên cũng thay đổi thái độ, cô ta nhìn Lương Mộc Hoan, nói:

- Mẹ, con nghĩ Thiêm Lục nói cũng rất đúng... Chuyện hôn lễ của tụi con thì cứ từ từ, con chờ được mà.

Lương Mộc Hoan nghe vậy liền mỉm cười, bà ấy còn đưa tay xoa đầu của Trần Tinh Thụy, khen cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, cái chuyện đó cũng đã làm cho Quân Thiêm Lục cảm thấy ghê tởm hơn. Cậu ấy cũng không muốn ở đây chướng tai gai mắt nữa mà đi thẳng lên phòng của mình.

Còn Trần Tinh Thụy thì cũng đưa mắt nhìn theo, trong đầu lại bắt đầu suy tính.

(..)

Và rồi ngày đính hôn của Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương cũng đã gần kề, những ngày này ai nấy đều bận rộn chạy đôn chạy đáo để làm việc, chẳng mấy ai quan tâm đến mạng xã hội cả.



Cho đến lúc lễ đính hôn được diễn ra thì Trần gia mới nghe thấy tiếng xì xẩm của quan khách, Thẩm Nguyệt ngồi ở trong phòng cũng đã lờ mờ đoán được đã có chuyện xảy ra.

Liêu Minh Minh lúc này cũng nói:

Nguyệt Nguyệt, Thầm gia đến rồi, họ nói đến đòi con gái... Còn muốn kiện Quân gia và Trần gia nữa kìa.Vậy sao? Thú vị đó.Cậu... Định làm gì?Tớ chẳng làm gì cả.Liêu Minh Minh không hiểu, nhưng nếu đây là kế hoạch của Thẩm Nguyệt thì cô ấy sẽ không có ý kiến gì, vì dù sao đi nữa, mọi chuyện mà Thẩm Nguyệt làm đều tính toán rất kỹ lưỡng, hiển nhiên là cũng sẽ có xảy ra sơ xuất, nhưng phần trăm để xảy ra sơ xuất dường như là bằng không!

Mặc kệ mọi người có ồn ào đến đây thì Chương Nhược Hàn cũng rất bình thản ngồi một bên vừa cắn hạt dưa vừa hóng chuyện, Trần An Dương lúc này cũng nói:

Nè, cậu không lên giục Tiểu Nguyệt đăng bài thanh minh sao? Lỡ đâu Thẩm gia làm loạn thì Trần Tinh Thụy sẽ có cớ bắt bài đó!Anh đừng lo, con cáo của Thiếu Tá không có dễ bị nắm thóp như vậy đâu.Cậu và Liêu Minh Minh có vẻ như rất tin tưởng Tiểu Nguyệt nhỉ?Đương nhiên rồi, chuyện rõ như ban ngày mà còn cần phải suy nghĩ đắn đo sao?Trần An Dương thấy cũng có lý, dường như từ trước đến giờ những chuyện Thẩm Nguyệt suy tính đều chưa sai lần nào, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy bằng xương bằng thịt thì cậu ta còn từng nghĩ Thẩm Nguyệt là người cõi trên ấy chứ!

Về phía Thẩm gia, lúc này không chỉ có Thẩm Sơn, Thẩm Nhất Hành và Quý Linh Ngân, ngay xả Phó Thi Hy không xuất hiện cũng đã đến. Nếu như Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành đang cố ý làm loạn thì Phó Thi Hy chỉ muốn tìm Thầm Nguyệt, nhưng bà ấy biết rắng dù có ở đây làm loạn thì cũng sẽ không gặp được cô.

Nên bà ấy đã đi đến chỗ của Lưu Nhã Ý, nhỏ giọng nói:

- Trần phu nhân... Tôi không cần gặp Tiểu Nguyệt, tôi chỉ muốn xác nhận... Con bé còn sống... Đúng không? Tiều Nguyệt... Vẫn còn sống... Đúng không?

Lưu Nhã Ý cũng chỉ nhìn bà ấy, tuy rằng nhìn Phó Thi Hy bây giờ cũng rất tội nghiệp nhưng bà ấy không thể nhìn mặt đáng thương rồi nói ra hết được, nên Lưu Nhã Y vẫn lạnh nhạt nói:

- Tôi không biết.

Trần phu nhân, tôi đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho Trần gia... Cũng không gây phiền phức cho Tiểu Nguyệt nữa, chỉ cần bà nói... Tiểu Nguyệt vẫn còn sống... Là đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.