Dù không hiểu Quân Kình Thương đang làm cái quái gì, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn phải chuẩn bị để ra ngoài cùng anh. Vì hôm nay cũng không có ai ở nhà, nên việc cô đi đâu, làm gì,... Chắc cũng chẳng có ai quan tâm đâu ha?
Quả nhiên... Khi Thẩm Nguyệt bước chân ra khỏi Thẩm gia thì cũng chẳng có ai mảy may quan tâm, thậm chí là họ còn lười biếng liếc nhìn cô lấy một cái. Cô lấy một cặp kính to rồi đeo vào, đây chính là cách để cô có thể phong ấn nhan sắc của mình. Và đương nhiên, sau khi chết đi sống lại một lần thì Thẩm Nguyệt cũng biết bản thân nên khoe mẽ lúc nào, nên thu mình lại lúc nào.
Vừa xuống đến nhà đã nhìn thấy Quân Kình Thương đang dừng ở ngay trước cổng, cô cũng không có ý định hỏi tại sao anh biết nhà cô ở đây. Dù sao thì nhà họ Quân cũng là nhà có máu mặt, muốn biết địa chỉ của cô thì cũng chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi thôi mà.
Cơ mà hình như Quân Kình Thương vẫn chưa hết sốc thì phải, cô gái hôm nay với cô gái hôm qua... Có thật sự là cùng một người không vậy?
- Cô là... Thẩm Nguyệt?
- Anh không nhìn ra à?
- Mặc dù đôi mắt của cô rất đẹp, nhưng nhìn từ trên xuống dưới chẳng khác con mọt sách là bao.
Thẩm Nguyệt cũng chỉ nghiến răng nghiến lợi, cô phải nhịn, người ta là Thiếu tá của quân đội, cô chỉ là một con đỗ nghèo khỉ thôi, cô không được đánh người... Không được đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-quan-hon-lam-ngoan-xinh-yeu-cua-thieu-ta-/3577010/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.