Dù không hiểu Quân Kình Thương đang làm cái quái gì, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn phải chuẩn bị để ra ngoài cùng anh. Vì hôm nay cũng không có ai ở nhà, nên việc cô đi đâu, làm gì,... Chắc cũng chẳng có ai quan tâm đâu ha?
Quả nhiên... Khi Thẩm Nguyệt bước chân ra khỏi Thẩm gia thì cũng chẳng có ai mảy may quan tâm, thậm chí là họ còn lười biếng liếc nhìn cô lấy một cái. Cô lấy một cặp kính to rồi đeo vào, đây chính là cách để cô có thể phong ấn nhan sắc của mình. Và đương nhiên, sau khi chết đi sống lại một lần thì Thẩm Nguyệt cũng biết bản thân nên khoe mẽ lúc nào, nên thu mình lại lúc nào.
Vừa xuống đến nhà đã nhìn thấy Quân Kình Thương đang dừng ở ngay trước cổng, cô cũng không có ý định hỏi tại sao anh biết nhà cô ở đây. Dù sao thì nhà họ Quân cũng là nhà có máu mặt, muốn biết địa chỉ của cô thì cũng chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi thôi mà.
Cơ mà hình như Quân Kình Thương vẫn chưa hết sốc thì phải, cô gái hôm nay với cô gái hôm qua... Có thật sự là cùng một người không vậy?
- Cô là... Thẩm Nguyệt?
- Anh không nhìn ra à?
- Mặc dù đôi mắt của cô rất đẹp, nhưng nhìn từ trên xuống dưới chẳng khác con mọt sách là bao.
Thẩm Nguyệt cũng chỉ nghiến răng nghiến lợi, cô phải nhịn, người ta là Thiếu tá của quân đội, cô chỉ là một con đỗ nghèo khỉ thôi, cô không được đánh người... Không được đánh người... Phải bình tĩnh... Bình tĩnh nào cô gái!
- Vậy sao? Tôi không nghĩ nó sẽ khác biệt nhiều như thế.
- Cũng không khác nhiều là bao, chỉ là như thay cái đầu khác thôi.
Thẩm Nguyệt cũng chỉ biết nhịn xuống, tên này đúng thật là thẳng thắn đến mức khiến người ta cảm thấy tức chết mà! Nếu không phải tên khốn này là Thiếu tá thì cô đã đánh chết anh rồi!
- Cô muốn ăn gì?
- Hả? Anh đến đón tôi... Là đưa tôi đi ăn?
Quân Kình Thương cũng nhìn cô bằng cặp mắt khó hiểu, nhìn cô hôm qua cũng khôn ngoan lắm mà? Thậm chí là còn rất hung dữ nữa? Sao tự nhiên mới qua một đêm mà đã biến thành con ngốc rồi vậy?
- Thiếu tá?
- Ừ, tôi đưa cô đi ăn, sau đó đem cô về nhà để ông nội dạy dỗ. Ông ấy đã tức đến mức uống hết hai chai rượu quý mà tôi vất vả sưu tầm... Thẩm tiểu thư nói xem... Tôi có nên giao cô cho ông nội hay không?
Thẩm Nguyệt nghe xong cũng chỉ biết cười trừ thôi chứ nói gì được nữa bây giờ, chuyện cũng lỡ tới nước này rồi thì đành phải theo lao thôi.
- Nhưng mà... Anh... Thật sự đưa tôi đi ăn rồi về gặp lão tướng thôi sao? Anh không... Có gì muốn hỏi tôi à?
- Có.
- Vậy anh hỏi đi.
- Sao hôm nay cô xấu xí quá vậy?
Thẩm Nguyệt: "..." Thôi anh im mọe mồm đi!
[...]
Vốn dĩ Thẩm Nguyệt còn tưởng là Quân Kình Thương nói đùa, nhưng ai mà có ngờ anh thật sự đưa cô đi ăn. Cơ mà chỗ ăn này nó lạ lắm...
Đưa đi đâu không đưa, lại đưa vô nhà ăn của quân khu để ăn? Tên này bị thần kinh à? Hay bị ám ảnh cưỡng chế nơi quân khu? Thật sự là Thẩm Nguyệt cảm thấy thế giới quan của mình sắp chào tạm biệt với đại não rồi.
Nhưng nhìn qua Quân Kình Thương, hình như anh đang rất hài lòng với bữa ăn này, cô cũng chỉ nhỏ giọng nói:
- Anh thích quân khu đến như vậy à?
- Ừ.
- Anh chưa từng có bạn gái đúng không?
Quân Kình Thương nhìn cô, anh cũng có hơi nhíu mày, vì anh không hiểu tại sao cô lại biết chuyện đó. Đúng là suốt ba mươi năm qua, chuyện yêu đương đối với anh là một thứ quá nhàm chán và anh không có hứng thú với nó.
Còn Thẩm Nguyệt cũng chỉ biết cười trừ, cái đó thì khỏi thắc mắc, nhìn cái cách anh đưa gái vào quân khu ăn cơm là biết cạo từ đầu tới chân không có nổi một gram lãng mạn, có chó nó yêu!
- Cô thích cắt đá?
- À một chút.
- Viên đá Phúc Lộc Thọ, bán cho tôi đi.
- Ngại quá, tôi không có giữ nó, tôi đã gửi ở chỗ của cha mẹ rồi.
- Cô tặng họ?
- Không, chỉ là nhỏ họ bảo quản hộ thôi, dù sao giá trị của nó cũng lớn như vậy... Một cô gái trong tay không có nổi một cái nghề ra hồn thì không nên giữ nó.
Quân Kình Thương nhìn cô, nhưng rồi anh chỉ gật đầu và không nói gì nữa.
Trong suốt bữa cơm cũng trở về không khí im lặng đến đáng sợ, khi này Thẩm Nguyệt còn ngơ ngác... Tên này thật sự thích cái quân khu này đến mức đó à?
Chắc là nếu pháp luật cho phép con người kết hôn với quân khu thì Quân Kình Thương chắc chắn là người đầu tiên kết hôn!
Đúng là đồ thần kinh mà!
Tốt nhất... Tốt nhất là cô không nên dính dáng gì tới cái nhà điên khùng này thì hơn... Mô phật, tha cho cô!
Nhưng...
Nhưng đó là trước khi cô vào thư phòng của nhà họ Quân, ở đây nó giống với cái thư viện hơn, tất cả những tài liệu về khảo cổ đều có đủ.
Hai mắt của Thẩm Nguyệt liền sáng lên, liền quay sang Lão tướng nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]