Quân Kình Thương: "..." Tự nhiên nghiệp ông nội gây ra, tui lại là người gánh? Là sao vậy?
Sau khi đã giải tỏa sự tức giận xong thì Thẩm Nguyệt cũng hít một hơi thật sâu, rồi lại nhàn nhạt nói:
- [Được rồi, cuối cùng mục đích của ngài gọi cho tôi là gì? Nếu là muốn tôi đặt cược thì đừng nghĩ nữa, tôi không có hứng thú với tài sản của quân nhân đâu, càng không có hứng thú với quân nhân, được chứ?]
- ...
- [Alo? Lão tướng? Ngài đâu rồi? Gọi cho người ta xong lại im lặng là sao vậy hả? Rốt cuộc ngài có ý gì đây!]
Nói thật thì Quân Kình Thương vẫn chưa hết kinh ngạc đâu, lúc ở Cửa hàng đá quý Gemstone của Trần An Dương thì anh thấy Thẩm Nguyệt là một cô gái lạnh lùng khó gần, gương mặt cũng bày ra dáng vẻ mặc kệ sự đời... Nhưng tại sao bây giờ anh lại tưởng tượng dáng vẻ của cô là một cô mèo vô cùng đanh đá nhỉ?
- [Ông không nói gì là tôi tắt máy đó nha!]
- Ờ... Tôi là Quân Kình Thương.
- [...]
Bây giờ đổi lại là đầu dây bên kia truyền đến sự im bặt. Khi này Quân Kình Thương còn tưởng mình lỡ dọa cho con gái nhà người ta chạy mất rồi, anh lại định mở miệng nói:
- Thật ra...
- [... Tút, tút, tút...]
Quân Kình Thương sốc lần một!
Đây là lần đầu tiên có người dám tắt ngang điện thoại của anh đó, không chỉ vậy mà còn là một cô gái nữa chứ! Thật sự là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-quan-hon-lam-ngoan-xinh-yeu-cua-thieu-ta-/3577009/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.