*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô bé Thanh Lan ôm cổ Phó Hoành Dật không chịu buông tay: “Em không chịu, anh sẽ đi mất
Mẹ nói anh phải đến một nơi rất xa, nếu sáng mai em dậy mà không thấy anh thì phải làm sao?”
Năm đó Phó Hoành Dật mười lăm tuổi đã đi du học, lần này là trở về ăn Tết, mấy ngày nữa cậu lại phải đi
Nghe thấy bé Thanh Lan nói vậy, cậu ôm cô bé thật chặt, an ủi: “Anh không đi
Anh hứa sáng mai thức dậy, em vẫn có thể thấy anh.”
Ánh mắt của cô bé Thanh Lan sáng lên: “Thật3sao?”
“Thật, anh bảo đảm
Nếu sáng mai em dậy mà không thấy anh, thì anh chính là con heo, có được không?” Phó Hoành Dật không biết dỗ cô bé thể nào, phải vắt hết óc mới có thể nói câu này.
Thẩm Quân Dục đuổi theo em gái, lúc này mới đến nơi, vừa vặn nghe thấy em gái nói không nỡ rời xa Phó Hoành Dật mà không khỏi ganh tỵ: “Lan Lan nghe lời, theo anh về nhà đi
Ngày mai anh Phó của em sẽ đến, không thì ngày mai em dậy, anh sẽ dẫn em đi tìm anh Phó, có được không?”
Thẩm Quân Dục nói mà trong lòng vô cùng ấm ức
Rõ ràng là em gái của mình, nhưng lúc1nào cũng nhớ nhung Phó Hoành Dật, lần nào Phó Hoành Dật trở về, con bé cũng thân thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/597307/chuong-880.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.