*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba nhìn xem, bây giờ con khỏe như vâm đây này.” Phó Thư Nghệ không muốn cha mẹ lo lắng nên cố gắng hết sức tỏ ra không sao. Phó Hoành Dật muốn dạy dỗ con gái, nhưng khi thấy vẫn còn người ngoài ở đây thì đè nén lời muốn nói xuống, trầm mặc ngồi một bên So với Phó Hoành Dật thì Thẩm Thanh Lan bình tĩnh hơn nhiều Bà đánh giá con gái một lát, thấy tinh thần cô không tệ, chắc hẳn là đã ổn nên cũng yên lòng Ánh mắt chuyển sang hướng Bạch Tuấn Nam. Bạch Tuấn Nam hơi xấu hổ Anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bị bắt gặp ngay tại đây Chỉ có điều, ngay lập tức anh đã bình tĩnh lại Anh và Phó Thư Nghệ là bạn trai bạn gái của nhau danh chính ngôn thuận, cũng không phải không thể công khai, bây giờ chẳng3qua là gặp người lớn trong nhà sớm một chút thôi Anh đứng lên, vừa lễ phép vừa điềm đạm, “Chào chú, dì, cháu là Bạch Tuấn Nam, là...” Anh dừng một lát, không biết phải giới thiệu mối quan hệ giữa mình và Phó Thư Nghệ thế nào. Phó Thư Nghệ cúi đầu, đồng thời hạ thấp giọng, “Anh ấy là bạn trai con.” Cô không dám nhìn vào ánh mắt của Phó Hoành Dật Ánh mắt của Phó Hoành Dật lạnh đi trong nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tuấn Nam vừa sắc bén vừa nguy hiểm Người Bạch Tuấn Nam cứng đờ, thầm lau mồ hôi trong lòng Ánh mắt này đúng là quá áp lực! Thẩm Thanh Lan chỉ quét mắt nhìn anh một cái, như dù chỉ một cái cũng đã làm cho Bạch Tuấn Nam cảm thấy rất áp lực Anh khóc không ra nước mắt nhưng1trên mặt vẫn cố mỉm cười “Bạch? Cậu là người nhà họ Bạch?” Phó Hoành Dệt nhíu mày, rõ ràng có chút ấn tượng với nhà họ Bạch Lần này đến phiên Bạch Tuấn Nam kinh ngạc, gật đầu, “Dạ vâng, Trương Tố Tâm là mẹ của cháu.” Vẫn ôn hòa, lễ phép như trước Sắc mặt của Phó Hoành Dật cũng không vì lời nói này của anh mà tốt hơn, chỉ nói, “Con gái tối trước đó đã phiền cậu phải chăm sóc rồi Bây giờ trong bệnh viện có tôi và mẹ con bé, nếu cậu Bạch có việc bận thì đi giải quyết đi.” Đây là lệnh đuổi khách trắng trợn còn gì Bạch Tuấn Nam không phải đồ ngốc nên đương nhiên hiểu được Phó Thư Nghệ sốt ruột muốn nói chuyện thì Bạch Tuấn Nam nháy mắt với cô, cô đành im lặng “Vậy chú, dì, cháu xin phép đi6trước.” Bạch Tuấn Nam mỉm cười. Vẻ mặt Phó Hoành Dật không cảm xúc, còn Thẩm Thanh Lan thì hơi cong môi, “Lúc về nhớ chú ý an toàn.” Phó Hoành Dật nghe xong thì hừ nhẹ Bạch Tuấn Nam yên lặng Hình như anh không được ba vợ tương lai yêu thích lắm thì phải Chỉ có điều cũng dễ hiểu thôi Nếu anh có một đứa con gái xinh như hoa, thương yêu như châu như ngọc nhưng chưa yêu chiều đủ đã bị người ngoài cướp đi thì anh cũng sẽ có sắc mặt không hề tốt với tên người ngoài này chút nào. “Đừng nhìn nữa, nhìn ba đây này.” Phó Hoành Dật tức giận, lúc đối mặt với con gái cũng không còn mặt lạnh nữa. Phó Thư Nghệ bất mãn chu môi, “Ba, sao ba lại hung dữ với anh Tuấn Nam vậy Đêm qua là anh ấy cứu con đó.” Không nhắc4đến chuyện hôm qua còn đỡ, vừa nhắc đến thì mặt Phó Hoành Dật đen thui, “Con ít nhiều cũng là một cô gái thông minh mà tại sao lại ngu ngốc tới vậy hả? Sau này ra ngoài đừng nói con là con ba.” Phó Thư Nghệ tủi thân nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Mẹ, mẹ coi ba kia Ba và anh trai không an ủi con thì thôi đi, lại còn châm chọc con.” Thẩm Thanh Lan cười, “Phải có lòng phòng bị người Từ nhỏ mẹ đã nói với con như thế rồi, ai bảo con lại xem như gió thoảng bên tai.” “Chắc chắn con là được nhặt về nên mọi người không đau lòng cho con tí nào.” Phó Thư Nghệ nói thầm nhưng lại bị Phó Hoành Dật nghe rõ ràng, cốc vào trán cô, “Còn dám nói.” Phó Thư Nghệ bưng lấy trán, “Ba,3sẽ đánh tới ngốc đó.” Cánh tay giơ lên của cô là cánh tay bị thương, bằng gạc trên tay thật sự rất chướng mắt, Phó Hoành Dật nhìn mà đau lòng Ông cầm tay cô đặt xuống, “Bị thương có nặng không?” Phó Thư Nghệ lắc đầu, “Không nặng Bác sĩ nói qua một thời gian thì sẽ lành.” “Trừ tay ra thì còn bị thương ở đâu nữa?” Phó Thư Nghệ chỉ vào đùi mình, “Đều là do con tự làm mình bị thương Con có chừng mực, không ra tay nặng nên chỉ bị thương ngoài da thôi Phó Thư Nghệ giải thích Cô không muốn làm cho cha mẹ lo lắng “Đồ ngốc này, sau này có đầu óc tí đi! Nếu gặp chuyện gì thì phải gọi điện cho người nhà trước tiên” Phó Hoành Dật trầm mặc quở trách con gái Phó Thư Nghệ không hề sợ vẻ mặt lạnh lùng của ba mình chút nào, ngược lại chỉ có Thẩm Thanh Lan vẫn luôn không nói lời nào nhưng lúc Phó Thư Nghệ nhìn vào ánh mắt bà thì luôn cảm thấy lòng mình thấp thỏm. Thẩm Thanh Lan vì nghĩ đến tâm trạng của con gái nên ngược lại không nói gì, chỉ thản nhiên mở miệng, “Cậu bạn trai kia của con là sao?” Bà vừa mở lời thì Phó Thư Nghệ đã muốn khóc Đúng là mẹ ruột, hết chuyện để nói rồi hay sao chứ Cô cười ha ha, bắt đầu giả ngu, “Thì chính là thế đó Người con thích vừa hay cũng thích con nên ở bên nhau chứ sao.” Cô hời hợt nói. Phó Hoành Dệt nhíu mày, “Nếu ba nhớ không lầm thì cậu ta là bạn của anh trai con?” Phó Thư Nghệ chột dạ, gật đầu Sao ba cố lại biết được nhiều vậy? Chân mày Phó Hoành Dật càng nhíu chặt hơn, “Bạn cùng tuổi?” Phó Thư Nghệ lại gật đầu. Mặt Phó Hoành Dật đen lại, bắt đầu sâu xa nói, “Thư Nghệ, tuổi của cậu ta quá lớn, lớn hơn con đến tận bốn tuổi, đã già rồi Mấy đứa nhỏ như con chẳng phải đều thích tiểu thịt tươi sao? Phó Thư Nghệ nháy mắt mấy cái, nghĩ đến việc có nên nhắc nhở ba mình một sự thật tàn khốc hay không, “Ba, thật ra những cô gái nhỏ đều thích những ông chú vì có cảm giác an toàn Hơn nữa, anh Tuấn Nam cũng không tính là già mà, chỉ hơn bốn tuổi, cũng không phải quá nhiều.” “Cách ba tuổi đã là cả một thế hệ rồi Giữa hai đứa đã có khoảng cách của một thế hệ thì sao không lớn được?” Phó Hoành Dật không tán thành mà nhìn con gái mình Con gái ông vẫn còn nhỏ, bây giờ yêu đương vẫn còn quá sớm. Phó Thư Nghệ nhìn mẹ mình, nhỏ giọng mở miệng, “Lúc mẹ hai mốt tuổi đã đi đăng ký với ba rồi, mà ba, ba và mẹ hơn kém nhau đến...” Mười tuổi lận Ba từ cuối cùng, cô lẳng lặng nuốt vào khi nhìn thấy mặt đen như đáy nồi của ba mình. “Trường hợp của ba và mẹ có thể giống trường hợp của các con à?” Phó Hoành Dật bị con gái làm nghẹn một ngụm máu ngay cổ họng, nhả ra không được mà nuốt vào cũng không trôi, khóe mắt nhìn thoáng qua dung nhan vẫn còn trẻ đẹp như ngày xưa của vợ mình, thầm nghĩ trong lòng Lúc ấy tuy mẹ con mới hai mươi mốt tuổi nhưng lại trưởng thành hơn con nhiều nên mới có thể tinh mắt coi trọng ba con đấy. Thẩm Thanh Lan tựa hồ như hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt chồng mình nên trong mắt tràn ngập ý cười Bà không có ý kiến gì với chuyện con gái mình yêu sớm cả Hơn nữa, con gái bà giờ đã lớn, sớm muộn gì cũng có ngày này, chỉ có điều đức ông chồng nhà bà chắc hẳn sẽ khó chấp nhận ngay được Ai bảo con gái là tình nhân nhỏ kiếp trước của cha chứ? Bây giờ tình nhân nhỏ có tình nhân lớn của mình thì người cha muốn cẩm cản này không chừng trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng. “Ba, anh Tuấn Nam rất tốt Con thích anh ấy, anh ấy cũng rất tốt với con Ba tiếp xúc với anh ấy là biết.” Phó Thư Nghệ thấy sắc mặt ba mình khó coi thì ôm cánh tay ông, bắt đầu nũng nịu, “Cho dù con thích ai thì người đàn ông con yêu nhất vẫn mãi là ba.” Câu nói sau cùng rõ ràng là cố tình lấy lòng Phó Hoành Dật Sắc mặt ông dần hòa hoãn, “Con chỉ khéo nịnh.” “Con với cậu ta quen nhau thế nào? Tình hình của cậu ta con biết bao nhiêu?” Thẩm Thanh Lan thì lại không giống Phó Hoành Dật, vừa bị con gái nói vài câu ngon ngọt là đã thấy no đủ rồi Phó Thư Nghệ ngượng ngùng, “Mẹ, con với anh ấy yêu nhau chứ đâu phải điều tra gia phả đâu, hỏi rõ như thế làm gì? Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn nhau, biết ngay con gái ngốc nhà mình sẽ như vậy mà Chỉ có điều chuyện này không vội, chỉ mới yêu đương mà thôi, sau này từ từ tìm hiểu rõ cũng được. “Ba, mẹ, con không bị thương nặng, sẽ sớm xuất viện thôi Hai người về trước đi.” Cô biết bây giờ ba đi ra ngoài thì toàn có cảnh vệ đi theo, mỗi khi ra ngoài đều vô cùng phiền phức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]