*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy thì tốt
Có có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không? Tôi mang cháo trắng nấu với hột vịt bách thảo đến, còn có mấy món điểm tâm nữa, đều rất thanh đạm, hay cô ăn một bát nhé?”
Lâm Tĩnh lắc đầu
Hiện giờ cô không muốn ăn uống gì cả
Cô ngẩn ngơ nhìn Lục Phong, như nhìn thấy gương mặt của Phó Thần Hiên đang xuất hiện, đầu óc mơ hồ.
Lục Phong nói chuyện cùng Lâm Tĩnh, nhưng nói hồi lâu cô cũng không đáp lại, quay đầu nhìn thì phát hiện cô đang sững sờ nhìn3mình, ánh mắt bị thương
Anh hơi khựng lại, cô không phải đang nhìn mình mà nhớ tới ai khác đấy chứ?
n thấy không nên hỏi, trực giác nói cho anh biết, người Lâm Tĩnh đang nghĩ đến chính là người khiến cô say đến nhập viện.
Lục Phong biết Lâm Tĩnh không phải bị bệnh, vừa rồi anh đã hỏi y tá về bệnh tình của Lâm Tĩnh, anh muốn mở miệng hỏi tại sao cô uống nhiều như vậy, những lời mắc lại ở đầu mối
Anh lắc đầu, quên đi, bây giờ không phải là lúc.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, là Giản Đan trở về
Giản Đan thấy trong phòng bệnh có người thì ngẩn ra
Thật sự Lâm Tĩnh quen biết rất1ít, bình thường cũng không thấy cô ấy liên lạc với ai, nay cô ấy nằm viện lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/597257/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.