*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Giản Đan, tớ muốn hát, cậu có muốn nghe tớ hát không?” Lâm Tĩnh chợt lên tiếng, giọng nói yếu ớt
Giản Đan ngây người, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Được, cậu hát đi, tớ nghe.” Lâm Tĩnh cười khẽ, sau đó cất giọng hát.
“Anh ở cùng em khi ve kêu vào hạ,
Băng qua thành thị ồn ào náo nhiệt.
Tiếng ve còn đâu đây, Thạch lựu đỏ như đôi mắt anh, Không thấy sự dịu dàng của anh.
Hoa cũng chẳng còn vui, Năm tháng không thể dừng lại.
Trong đợi chờ,
Em thật sự rất nhớ anh!
Mỗi khi mùa mưa đến,
Điều mà anh chọn quên, Là điều mà em khó quên nhất..
Giấy ngắn chuyện dài, Quá nhiều rung động không thể nói hết
Chuyện của em đều nói về anh...”
Làn điệu và ca3từ nhẹ nhàng như dòng chảy, nhưng rơi vào tai Giản Đan lại trở thành bài hát bị thương nhất thế gian
Sống mũi cô cay cay, vành mắt ửng đỏ, cô thà là Lâm Tĩnh khóc điên cuồng một trận, chứ không muốn thấy dáng vẻ này của cô ấy
Có lẽ cô thật sự đã sai rồi, cô không nên khuyên Lâm Tĩnh tỏ tình với Phó Thần Hiên.
Lâm Tĩnh hát xong lại trở nên yên lặng
Cô dựa vào tường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà
Giản Đan cũng không biết nên an ủi cô thể nào, nên chỉ ngồi bên cạnh cô.
“Giản Đan, tớ muốn uống rượu.” Lâm Tĩnh khàn khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/597256/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.