Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nét chữ trên gói bưu kiện rất đẹp, vừa nhìn đã biết là chữ của con gái
Allen nhìn nét chữ quen thuộc mà ánh sáng trong đáy mắt càng dịu dàng hơn
Ngón tay hắn chạm nhẹ vào cái tên phía trên
Peter quay trở lại, rồi đưa cho hắn một chiếc kéo: “Này” Allen không nhận lấy mà chỉ cúi đầu
Peter không cần phải nhìn cũng biết người này đang nghĩ gì, bền bĩu môi
Chỉ là một tờ giấy giao hàng do Thẩm Thanh Lan viết, có gì hay ho mà nhìn
Anh ta đặt cây kéo lên bàn trà rồi ngồi sang bên cạnh, cầm một cuốn sách y học trên bàn lên
Nhìn một lúc lâu, Allen mới cầm kéo lên, cẩn thận cắt tờ giấy xuống rồi cất nó đi, sau đó mới mở gói hàng ra
Peter ở bên cạnh thấy vậy mà trợn2mắt
Chất độc mang tên Thẩm Thanh Lan đã thấm sâu vào xương tủy của người này, đến mức hết thuốc chữa rồi
ở trên cùng trong bưu kiện là một túi kẹo sữa, phía dưới là một bức tranh, nét vẽ rất trẻ con, vừa nhìn đã biết đây là tranh của An An vẽ
Allen vừa thấy nó đã cong môi cười nhẹ
Peter không thể nhìn được nữa, cười nhạo: “Allen, anh nhìn vật nhớ người thì có ích chứ? Nếu đã nhớ cô ấy như vậy thì cứ trực tiếp cướp cô ấy về là được” Đây không phải là lần đầu tiên Peter nói vậy, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng, nên Allen cũng chẳng bận tâm
Peter hơi khó chịu
Một người đàn ông to lớn sống sờ sờ như anh ta đang đứng trước mặt hắn, vậy mà còn không hấp7dẫn bằng bức tranh nguệch ngoạc
“Allen, anh chắc chắn là người đàn ông ngu ngốc nhất thế giới mà tôi từng gặp, lại còn có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu kết hôn với một người đàn ông khác và sinh con dưỡng cái cho hắn
Anh không cướp cô ấy về thì thôi đi, vậy mà còn coi con của người ta như báu vật
Tôi thật không hiểu anh nghĩ thế nào nữa”
Có thể nói mức độ yêu ai yêu cả đường đi lối về của Allen đối với An An đã đạt đến cực hạn, yêu thương cưng chiều vô điều kiện, anh ta là người ngoài nhìn thấy mà còn ganh tỵ
Thậm chí, anh ta còn nghi ngờ rằng Allen đã chuyển tất cả tình yêu của mình dành cho Thẩm Thanh Lan sang An An
Cuối cùng, Allen cũng9cưỡng ngẩng đầu khỏi bức tranh của An An, ban cho Peter một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo
Thấy vậy, Peter bên đưa tay làm cử chỉ khóa miệng
Ok, anh đây đầu hàng
Ranh giới cuối cùng của người đàn ông trước mặt mình đây có tên là Thẩm Thanh Lan, một khi chạm vào thì sẽ bùng nổ ngay
Vì cái mạng nhỏ của mình, vẫn nói vài câu thì hơn
Allen dời mắt đi, sâu trong đáy mắt thoáng lên sự buồn bã
Làm sao một người chưa từng yêu bao giờ như Peter có thể hiểu được vì sao hắn lại cẩn thận với Thẩm Thanh Lan như vậy?
Peter là một người không ngồi yên được, một lúc lâu sau lại không nhịn được lại nói: “Haizz, tôi nói này, nếu anh nhớ cô ấy như vậy thì chúng ta đến thủ đô đi, dù5sao cũng đã lâu rồi không đến đó, sẵn dịp đi thăm thằng nhóc kia luôn
À, đúng rồi, tôi nghe nói Thẩm Thanh Lan sắp sinh rồi
Lần này cô ấy đang mang thai đối, phỏng chừng hệ số nguy hiểm không nhỏ hơn lần trước đâu”
Peter nói đến chuyện này, cuối cùng Allen cũng đặt bức tranh của An An sang một bên, nhìn anh ta: “Đã vậy thì vài ngày nữa cậu đến đó một chuyến đi” “Anh không đi với tôi à?” Peter nhướng mày
Đây là một cơ hội tốt để gặp Thẩm Thanh Lan, lý do rất chính đáng, anh nghĩ dù cho Phó Hoành Dật biết thì cũng không thể từ chối
Allen lắc đầu
Hắn sẽ không đi
Mỗi lần gặp Thẩm Thanh Lan, chấp niệm với cô trong lòng hắn lại sâu nặng hơn
Hắn thật sự sợ rằng nếu cứ gặp3cô, hắn sẽ không thể kìm nén được khát khao chiếm lấy cô mà ép cô đến với mình mất
Peter gác chân lên bàn trà, khoanh hai tay sau ót, dựa vào ghế sô pha: “Anh không đi thì tôi cũng sẽ không đi
Không phải đã có Eden bên cạnh cô ấy rồi sao? Trình độ y khoa của Eden không thua gì tối, có anh ta ở đó, Thẩm Thanh Lan chắc chắn sinh nở thuận lợi thôi”
Anh ta muốn tạo cơ hội cho Allen gặp Thẩm Thanh Lan nên mới đề nghị đến thủ đô, nhưng Allen đã không đi thì một mình anh ta đi còn có ý nghĩa gì nữa? Anh ta quan tâm đến an nguy của Thẩm Thanh Lan làm gì
“Ngày mai cậu đi đi” Allen lạnh lùng nói, giọng điệu không cho phép thương lượng
Peter trừng mắt: “Anh không đi, thì một mình tôi đi làm gì? Tôi không đi” Peter đúng là bác sĩ đa khoa, những sản khoa không phải là thế mạnh của anh ta
“Nếu cậu không đi thì cút khỏi đây cho tôi” Allen vô cảm nói, ánh mắt nhìn Peter cũng rất lạnh nhạt
Nhưng Peter lại không khỏi rùng mình, anh ta biết Allen rất nghiêm túc
Có điều anh ta có nên vui mừng vì Allen chỉ đuổi anh ta ra ngoài, chứ không dùng súng đe dọa như trước đây không? “Đi thì đi, bây giờ tôi sẽ mua vé” Anh ta bực bội gãi đầu, đứng dậy từ ghế xô pha rồi bước đi mà không hề ngoảnh lại, trong dáng vẻ rất bực bội
Allen lại cúi đầu cầm lấy mấy bức tranh của An An
Trên mỗi bức tranh đều có một dòng chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo, phải nhìn kỹ lắm mới đọc được, hoặc phải đoán mới biết bên trên viết gì, thậm chí vẫn còn một số một số từ chỉ ghép âm lại
Nhưng Allen lại rất thích thú
Đứa bé này không có tài năng hội họa thiên phú như mẹ mình, chỉ có thể nói về cũng khá
Khi điện thoại đổ chuông, Allen liền đặt bức tranh xuống để đi nhận điện thoại
Đây là điện thoại An An, hắn đã cài đặt nhạc chuông riêng cho số của cậu bé, vừa nghe nhạc chuông, hắn đã biết là An An gọi
Có điều, điện thoại để hơi xa hắn nên hắn không với tới, còn Peter thì không ở cạnh hắn
Hắn cau mày, tự đẩy chiếc xe lăn đi lấy điện thoại, không ngờ xe lăn bị vướng chân bàn, làm hắn ngã xuống đất theo quán tính
Tuy chân hắn không thể đứng lên, nhưng không phải hoàn toàn bị mất cảm giác, cú ngã này lại hơi mạnh khiến hắn đau đến tái mặt
Nhưng hắn vẫn không để ý đến cơn đau của mình, chống tay lên mặt đất, à trườn tới phía trước, sau đó lập tức bắt máy trước khi điện thoại ngừng reo một giây: “An An” Giọng nói của hắn khàn khàn mà lại dịu dàng
“Chú Allen, chú đã nhận được những thứ cháu gửi cho chú chưa?” Ngay khi vừa bắt máy, giọng nói vui vẻ của An An liền phát ra từ đầu kia điện thoại
Kể từ khi gửi đồ đi, cậu bé vẫn luôn nghĩ đến nó, ngày nào cũng hỏi Thẩm Thanh Lan bao giờ nó mới đến nơi, kiên nhẫn đến hôm nay mới gọi cú điện thoại này đã là kỳ tích
Allen cố gắng ngồi thẳng người rồi dựa vào xô pha, dịu dàng đáp: “Rồi, chú mới nhận được hôm nay, chú rất thích nó”
An An nghe vậy thì bật cười, cách điện thoại mà vẫn có thể cảm nhận được cậu bé rất vui vẻ: “Chú Allen thích thì tốt quá, lần sau cháu sẽ gửi cho chú nữa
Chú Allen ơi, nói nhỏ cho chú nghe, mẹ cháu sắp sinh em gái rồi
Chú có muốn gặp em gái cháu không?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Allen nhạt dần, nhưng vẫn nói thật nhẹ nhàng: “Được, vậy hai ngày nữa chú sẽ mua vé máy bay để bay sang thăm cháu
và cả ba mẹ cháu nữa”
“Quyết định vậy nhé, chú Allen, cháu đợi chú” “Ừ”
Khi Peter đặt vé xong, đi vào thì thấy Allen đang ngồi dưới đất nói chuyện điện thoại
Anh ta cau mày, không cần hỏi cũng biết Allen đang nghe điện thoại của ai
Mẹ con Thẩm Thanh Lan chính là kiếp nạn của Allen, không thể thoát được, cũng không thể giải quyết
Đợi sau khi Allen cúp máy, Peter mới bước tới đỡ hắn lên, rồi bất lực nói: “Anh có thể quý trọng thân thể của mình một chút hay không, tốt xấu gì tôi cũng đã mất rất nhiều công sức để cứu chữa nó, dù anh không muốn trân trọng chính mình, thì cũng hãy tôn trọng thành quả lao động của tôi một chút chứ”
Allen không quan tâm đến điều này mà lại hỏi: “Cậu đã đặt vé chưa?”
Peter bực bội đáp: “Rồi, ngay cả khách sạn tôi cũng đặt rồi
Anh hài lòng chưa” Cũng có phải vợ hắn sinh con đâu, lo lắng gì chứ
“Đặt cho tôi một vé nữa”
Peter ngẩn người: “Chẳng phải anh nói không đi sao?”
Vừa dứt lời thì nhận được ánh mắt lạnh lùng của Allen
Peter nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi thì trong lòng lập tức sáng tỏ: “Được rồi, tôi sẽ đi đặt cho anh ngay đây” Nói xong, anh ta lập tức quay người đi ra ngoài
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.