*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Anh đến rồi à.” Đồng Vận Thi cười tươi rói, so với sự mất kiểm soát ngày đó, hôm nay cô ta vô cùng tỉnh táo, khiến Lý Bác Minh hơi ngạc nhiên. “Không cần nhìn em như vậy, em đã sớm biết anh sẽ tìm em, dù sao em cũng đi tìm cổ vợ yêu quý của anh mà. Nhìn anh kia, anh với vợ anh cãi nhau à?” “Đây là mục đích của cô? Làm cho Phương Đông hiểu lầm tôi, sau đó cãi nhau, ly hôn?” Lý Bác Minh lạnh giọng hỏi ngược lại. Đồng Vận Thi cười cười: “Anh đừng đứng nói chuyện, anh thế này làm em phải ngẩng đầu nhìn anh, mệt chết đi được, anh ngồi xuống trước đi.” Từ đầu chí cuối, cô ta luôn tươi2cười với dáng vẻ dịu dàng. Lý Bác Minh ngồi xuống, Đồng Vận Thi rót cho anh một ly nước. Thấy anh không uống, cô ta cười khẽ: “Lẽ nào anh sợ em bỏ thuốc?” Lý Bác Minh nhìn cô ta chằm chằm: “Hôm qua tôi đã đến khách sạn điều tra, người ở cùng phòng đêm đó tên Lâm Tiêu.” Tất nhiên Lâm Tiêu không phải tên thật của người đó, thì có sao đâu, anh chỉ muốn chứng minh là có một người như thế. Nụ cười trên mặt Đồng Vận Thi nhạt dần: “Bác Minh, em không muốn khiến anh ly hôn, anh cần gì phải năm lần bảy lượt gạt em?” Chuyện cô ta đã một mực cho rằng, làm sao có thể dễ dàng thay đổi? Lý Bác Minh biết8cô ta sẽ không tin lời anh nói, cũng không lấy làm bất ngờ. Hôm nay anh đến đây không phải vì thuyết phục cô ta, nên anh không có bất cứ phản ứng nào với lời này của cô ta, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi: “Tôi không nhớ rõ chuyện đêm đó. Cô nói đứa bé là của tôi, lại không có gì để tôi tin tưởng, mà tôi thì sẽ không tùy tiện tin một người phụ nữ tới cửa nói có con của tôi.” “Vậy anh muốn thế nào? Xét nghiệm quan hệ cha con? Em không phản đối xét nghiệm, nhưng phải đợi khi con sinh ra mới được. Kéo dài lâu như vậy, vợ anh không có ý kiến sao?” Đối với chuyện Lý Bác Minh2thình lình thay đổi thái độ, Đồng Vận Thi chẳng những không nghi ngờ, mà ngược lại còn thầm vui mừng. Theo suy đoán của cô ta, chắc tối qua Phương Đồng làm ầm ĩ một trận ở nhà, chọc giận Lý Bác Minh, mới có thể khiến anh thay đổi thái độ. Vừa nghĩ thế, Đồng Vận Thi thật sự muốn tới trước mặt Phương Đồng nói cảm ơn. Phương Đồng càng làm ầm ĩ, Lý Bác Minh sẽ càng hướng về phía cô ta. Nếu có thể làm anh không nhịn được mà ly hôn thì cô ta nhất định sẽ tặng cho Phương Đông một lá cờ thi đua. “Không cần chờ đến khi sinh ra, tôi đã nhờ bác sĩ tư vấn, sau bốn tháng có thể làm xét nghiệm quan2hệ cha con. Nếu kết quả chứng minh đứa bé là của tôi, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô. Con nếu không phải, thì xin cô sau này đừng tới làm phiền tôi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Lý Bác Minh lạnh lùng nói. Trong mắt Đồng Vận Thi hiện vẻ đau lòng, đau lòng vì Lý Bác Minh vô tình. Cô ta biết đứa con trong bụng là của anh, cho nên cô ta không sợ: “Được, em đồng ý.” “Trước đó, tôi chỉ có một điều kiện, cô không được đi tìm Phương Đồng nói những lời không nên nói. Nếu cô làm vậy, thì dù đứa con trong bụng có thật sự là của tôi, tôi cũng sẽ không thừa nhận. Hơn nữa, công ty6của cha cô cũng sẽ bị liên lụy. Tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ điều này.” “Được, em đồng ý.” Đồng Vận Thi đáp không hề do dự, những điều này đối với cô ta mà nói không thành vấn đề, nếu có thể có được Lý Bác Minh, thì đừng nói đợi mấy tháng, đợi một năm cũng được. Vỗ yên Đồng Vận Thi xong, Lý Bác Minh định đi, cô ta kéo anh lại: “Bác Minh, anh không thể ở lại với em sao?” Lý Bác Minh nhìn góc áo của mình bị Đồng Vận Thi kéo, vẻ mặt lạnh nhạt, không nói gì. Cô ta nhìn thẳng anh vài giây, cuối cùng vẫn buông ra. Về đến nhà, Lý Bác Minh không giấu giếm Phương Đồng chuyện anh làm và tính toán của mình. Cô nhíu mày, hỏi: “Làm vậy được không?” Thời gian mang thai càng dài, nếu Đông Vận Thi muốn bỏ con thì sẽ gây ảnh hưởng lớn đến cơ thể của cô ta. “Không đưa chứng cứ cho cô ta, cô ta vĩnh viễn không muốn tỉnh táo, đây là cách tốt nhất.” Hơn nữa, anh đã quá nhân từ khi làm xét nghiệm lúc đứa bé còn trong bụng cô ta, mà không phải đợi đến khi cô ta sinh đứa bé ra. Nếu có ta đủ thông minh, thì bây giờ nên ngừng tay, đừng tiếp tục u mê không tỉnh ngộ, nếu không... đừng trách anh lòng dạ ác độc. Phương Đông biết cô không thích hợp nhúng tay vào chuyện này, nên chỉ nói một câu: “Nếu bây giờ cô ta buông tay thì bỏ qua, nhé.” Dù sao Đồng Vận Thi chỉ tương tư đơn phương, Lý Bác Minh cũng không hề đáp lại. Lý Bác Minh gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì chỉ có mình anh biết. Vì Lý Bác Minh đã cảnh cáo Đồng Vận Thi, cho nên cuộc sống của Phương Đồng khôi phục vẻ yên bình. Đồng Vận Thi đang đợi đứa bé trong bụng lớn lên, sau đó có chứng cứ rõ ràng chứng minh có quan hệ với Lý Bác Minh. Vì vậy, | thời gian này cô ta thật sự làm như lời Lý Bác Minh nói, không đi tìm Phương Đông. Lý Bác Minh tự mình đưa đón Phương Đồng đi làm và đi khám thai như trước. Từ chỗ Phương Đông, Thẩm Thanh Lan biết hai vợ chồng đã giải thích rõ ràng hiểu lầm thì cũng yên lòng. Sáng hôm nay, Thẩm Thanh Lan vừa mở mắt liền nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật: “Thanh Lan, em dậy chưa?” “Mới dậy, làm sao vậy?” “Hôm nay em có đến bệnh viện không? Nếu có thì đi cùng dì Triệu nhé.” Thẩm Thanh Lan khó hiểu: “Tại sao em phải đến bệnh viện?” Cô không bị bệnh mà. “Đã quá hai mươi ngày rồi.” Phó Hoành Dật nói. Thẩm Thanh Lan bất giác hiểu ra lời của Phó Hoành Dật, có tính nhẩm thời gian, đúng là có thể kiểm tra: “Em có mua que thử thai, để lát nữa em thử.” “Được, có kết quả thì nói với anh.” Trong giọng nói của Phó Hoành Dật có sự căng thẳng mà ngay chính anh cũng không nhận ra. Thẩm Thanh Lan lại nghe ra, cô cười, người đàn ông nói một đằng nghĩ một nẻo này... Cô xuống giường đi vào nhà vệ sinh, không lâu sau, cô nhìn một vạch màu hồng trên que thử, không khỏi thất vọng, thiên thời địa lợi nhân hòa, điều kiện tốt như vậy mà lại không có thai. Cô có dự cảm, nếu lần này không mang thai, thì trong khoảng thời gian ngắn sắp tới Phó Hoành Dật sẽ không đồng ý cho cô sinh con. Phó Hoành Dật vẫn đang chờ tin của cô, mặc dù không có thai, nhưng cô vẫn phải nói kết quả với anh. “Que thử thai không hoàn toàn chính xác, bây giờ còn sớm, em đi bệnh viện kiểm tra xem, có khi là thai còn ít ngày nên kiểm tra bằng que thử không ra thì sao?” Phó Hoành Dật nói. Thẩm Thanh Lan nghĩ cũng đúng: “Được, em sẽ đi bệnh viện.” “Cô Phó, cô không có thai, có điều thể trạng cô rất tốt, tỉ lệ có thai rất cao.” Bác sĩ vừa cười vừa nói. Thẩm Thanh Lan thật sự thất vọng, cô cười khổ nhìn kết quả kiểm tra, sau đó ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ. Phó Hoành Dật nghe được kết quả cuối cùng, không biết là vui hay thất vọng, vẻ mặt rất phức tạp: “Không sao, lần này không có thai chứng tỏ duyên phận giữa chúng ta và con còn chưa tới, đến khi duyên phận tới rồi thì tự nhiên sẽ có con thôi. Hơn nữa, giờ An An còn nhỏ, đợi An An lên tiểu học rồi sinh cũng không muộn.” Thẩm Thanh Lan nhíu mày: “Hoành Dật, ba năm nữa An An mới lên tiểu học, khi đó em đã ba mươi tuổi rồi.” “Vậy chúng ta không sinh nữa, có mình An An là đủ rồi, mang thai khổ cực như vậy, anh không nỡ để em vất vả.” Thẩm Thanh Lan cười khẽ: “Hoành Dật, anh muốn đổi ý phải không? Anh đã đồng ý chúng ta sinh phải hai đứa mà.” “Khụ khụ.” Phó Hoành Dật ho khan mấy tiếng: “Thanh Lan, chúng ta vẫn nên bàn bạc thêm đi.” “Phó Hoành Dật, lần sau về anh ngoan ngoãn ngủ phòng sách cho em, không cho phép anh leo lên giường em, nếu không... Hừ!” Thẩm Thanh Lan hừ lạnh, dứt khoát cúp điện thoại. Phó Hoành Dật nhìn điện thoại bị ngắt, sờ mũi, hình như anh chọc Vợ giận rồi. Đúng là Thẩm Thanh Lan hơi tức giận, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, người đàn ông này cái gì cũng tốt, chẳng qua là quá lo lắng về cô, chỉ chút chuyện nhỏ đã thần hồn nát thần tính. Vì chuyện sinh đứa thứ hai mà bọn họ đã bàn bạc không biết bao nhiêu lần, anh luôn tìm được lý do để từ chối. Cô ngẫm nghĩ, trong lòng đã có quyết định. Nếu anh không muốn thỏa hiệp thì thôi không cần phải thỏa hiệp, cô không tin không trị được anh. Người nhà không biết trong khoảng thời gian này Thẩm Thanh Lan đang chuẩn bị cho việc mang thai. Cô vốn định có thai rồi mới nói, lần này không có thai, tất nhiên là không có gì để nói. “Thanh Lan, sáng sớm cháu đi đâu vậy?” Phó lão gia thấy cháu dâu đã về, cười hỏi. “Sáng nay phòng tranh có tí việc, cháu đến đó một chuyến. Ông nội, ông ăn sáng chưa?” “Ông ăn rồi. Hôm nay nhà cô cháu tới chơi, ông bảo Tiểu Triệu đi mua thêm thức ăn, cháu có muốn ăn gì không?” “Cháu ăn gì cũng được. Cố Dương từ bộ đội về hả ông?” Hơn nửa năm trước, Cổ Dương được chọn vào bộ đội đặc chủng, đã mấy tháng chưa về. “Nghe cô cháu nói mới về đêm qua, hôm nay đến đây ăn cơm” Biết tin cả nhà con gái đến thăm, Phó lão gia rất vui. “Chị dâu, hơn nửa năm không gặp, chị có nhớ em không?” Khi gặp Thẩm Thanh Lan, Cổ Dương vẫn thể hiện dáng vẻ không đứng đắn như trước. Cô lạnh nhạt nói: “Đợi anh cả cậu trở lại hãy hỏi câu này.” Cổ Dương rụt cổ, quên đi, cậu ta thấy không có Phó Hoành Dật ở đây mới dám “càn rỡ” như thế. Trước đây cậu ta đã sợ Phó Hoành Dật rồi, sau khi vào quân đội cậu ta càng sợ hơn, như chuột thấy mèo vậy. “An An, cháu còn nhớ chú không?” Cổ Dương quay đầu bế An An, An An nhìn cậu ta với vẻ ghét bỏ: “Không nhớ.” Cổ Dương giả vờ buồn bã: “Chú cứ nhớ cháu mãi, tại sao cháu không nhớ chú chứ?” An An không quen nhìn người khác buồn, vỗ vỗ vai Cổ Dương như đang an ủi: “Chú đừng khóc.” Cố Dương: “...” Cậu ta khóc lúc nào chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]