*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cha của bé gái tỏ ra hứng thú, bèn hỏi cậu: “Tiêm không đau sao?” An An thành thật gật đầu, “Đau, nhưng khóc vẫn phải tiêm, khóc cũng bằng thừa, chi bằng không khóc.” Thẩm Thanh Lan đứng bên cạnh nghe thấy thể thì dở khóc dở cười. An An mới nghe thấy câu này từ một đứa bé nói với mẹ lúc ở bên trong, bây giờ lại áp dụng ngay. Cha của bé gái cười ha ha, nói với Thẩm Thanh Lan, “Con trai cô thật đáng yêu.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười đáp lại. Đúng lúc này, Vu Hiểu Huyên ốm Quả Quả đi ra. Không biết Quả Quả đang vui vẻ chuyện gì mà khuôn mặt tươi cười, không hề giống mấy đứa trẻ vừa tiêm xong. Ra2khỏi bệnh viện, Vu Hiểu Huyên khen An An, “Hôm nay An An giỏi quá, tiêm mà cũng không khóc.” An An đắc ý nói: “Mẹ nói cháu là con trai, không thể khóc.” “Đúng vậy, An An là con trai, cừ lắm!” Lúc này, Lư Nhã Cầm đang ở nhà. Hôm nay, Thẩm Quân Trạch chính thức nghỉ việc ở tập đoàn quân Lan. Tuy cậu ta đã sớm nộp đơn từ chức, nhưng vẫn cần chút thời gian bàn giao công việc. Hôm nay bàn giao xong thì cậu ta mới rời đi. “Mẹ, sao lâu vậy mẹ mới ra mở cửa?” Thẩm Quân Trạch hỏi. Hôm nay cậu ta không mang chìa khóa, lúc nãy bấm chuông một lúc lâu, mẹ cậu ta mới ra mở cửa. “Vừa rồi mẹ ở trong8nhà vệ sinh nên không nghe thấy. Quân Trạch, sao con lại về vào giờ này? Chẳng phải con đang đi làm à?” Lư Nhã Cầm nhìn thấy con trai về thì vẻ mặt hơi hoảng hốt. Ánh mắt Thẩm Quân Trạch khựng lại, nhìn thoáng qua Lư Nhã Cẩm, không rõ bà ta căng thẳng vì cái gì. “Con từ chức ở công ty của anh Quân Dục rồi, chuẩn bị làm riêng.” Thẩm Quân Trạch thuận miệng đáp, đặt đồ mà mình mua cho Lư Nhã Cầm lên bàn. Cậu ta không nói Thẩm Quân Dục đã chuẩn bị cho cậu ta một công ty. Mấy năm qua, cậu ta vẫn sống một mình ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà thăm Lư Nhã Cẩm, cho bà ta chút2tiến sinh hoạt, hoặc là mua chút đồ ăn đồ uống. “Cái gì, con từ chức rồi?” Lư Nhã Cẩm kinh ngạc: “Không phải con đang làm yên ổn sao? Sao lại đột nhiên từ chức? Có phải bọn họ ức hiếp con không?” Trong ấn tượng của bà ta, người nhà họ Thẩm chưa từng có ý tốt gì với mẹ con bọn họ, rất có thể là mượn công việc làm khó dễ Thẩm Quân Trạch. “Người nhà họ Thẩm thật quá đáng, nói thế nào thì con cũng là con cháu nhà họ Thẩm, trong người chảy dòng máu nhà họ Thẩm, tại sao bọn họ có thể làm vậy với con? Không được, mẹ phải đi tìm nhà họ Thẩm nói cho ra lẽ, không thể bắt nạt người2ta như vậy được.” Lư Nhã Cẩm càng nghĩ càng tức giận, muốn ra ngoài nhưng bị Thẩm Quân Trạch cản lại. “Me làm cái gì vậy? Me không thể nghe con nói hết sao?” Mặt Thẩm Quân Trạch sa sầm, “Anh con đối xử với con rất tốt, cũng không ức hiếp con.” Ngược lại, cậu ta còn từng vô liêm sỉ, làm ra biết bao hành vi khốn nạn như thế mà họ còn giúp cậu ta. Có thể nói nếu không có Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan thì cũng sẽ không có Thẩm Quân Trạch của ngày hôm nay. Có khi cậu ta còn trở thành một kẻ bỏ đi từ lâu rồi. “Vậy tại sao con phải từ chức? Quân Trạch, nếu bọn họ thật sự ức6hiếp con thì con nhất định không được giấu mẹ. Mặc dù mẹ không có bản lĩnh gì, nhưng con là con mẹ, mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con.” Thẩm Quân Trạch kéo Lư Nhã Cẩm ngồi xuống ghế sô pha, “Mẹ, con muốn làm riêng, con không muốn cả đời làm công cho người ta, nên con mới từ chức.” Cậu ta trả lời, nhưng đây không phải là lý do thật sự. Cậu ta biết mấy năm qua, mẹ cậu ta vẫn lén cậu ta qua lại với Lư Tiến Tài. Cho nên có một số việc, cậu ta sẽ không nói cho mẹ mình biết. “Quân Trạch, con nghe mẹ nói, làm riêng không dễ đâu! Con không có vốn khởi nghiệp, lấy cái gì để làm ăn riêng?” “Con có vốn khởi nghiệp, anh Quân Dục đã cho con rồi.” Thẩm Quân Trạch lạnh nhạt nói. Thẩm Quân Dục đã đăng ký công ty cho cậu ta rồi, vốn khởi nghiệp cũng đã chuyển đến. Có thể nói, Thẩm Quân Dục đã giúp cậu ta giải quyết hết khó khăn ban đầu rồi. “Nó cho con bao nhiêu tiền? Có đủ không? Nếu không đủ thì con lấy tiền tích cóp mấy năm nay của mẹ.” Suy cho cùng vẫn là con ruột, nếu Thẩm Quân Trạch cần thì bà ta sẽ không trơ mắt mặc kệ. Tuy bà ta không có bao nhiêu tiền, nhưng đó cũng tâm ý. “Được rồi, mẹ đừng bận tâm những việc này, con đã có kế hoạch rồi. Nếu thật sự không đủ tiền thì con sẽ vay ngân hàng. Có anh con bảo đảm, ngân hàng nhất định sẽ cho vay. Mẹ cứ an hưởng tuổi già của mẹ đi. Mẹ, trong nhà có gì ăn không? Con đói rồi.” Nghe Thẩm Quân Trạch kêu đói bụng, Lư Nhã Cầm không còn bụng dạ tiếp tục hỏi nữa mà đứng lên đi nấu ăn, “Con chờ một lát, mẹ đi nấu cơm ngay đây.” Vừa khéo, trong số đề hôm nay Thẩm Quân Trạch mang đến còn có không ít nguyên liệu đã chế biến sẵn. Trên bàn cơm, hai mẹ con ngồi ăn cơm. Lư Nhã Cẩm ra sức gắp đồ ăn cho Thẩm Quân Trạch: “Con ăn nhiều chút, nhìn con gầy thế này, ở bên ngoài một mình chắc chắn ăn không ngon. Sau này có thời gian thì về nhà ăn cơm nhiều hơn, mẹ nấu cho!” Thẩm Quân Trạch mỉm cười: “Mẹ, dạo này con đang tập thể dục, mỡ trên người cũng sắp thành cơ bắp rồi.” “Nói linh tinh, rõ ràng con gầy đi. Đã tính ra ngoài làm riêng thì về sau chắc chắn càng mệt. Mẹ nói con ấy, chỉ toàn là tự hành hạ mình. Tiền lương nhà họ Thẩm trả cho con cũng không thấp, con ở bên đó làm được rồi, từ chức làm gì.” Lư Nhã Cẩm càm ràm: “Con tưởng ra làm riêng là chuyện dễ dàng vậy sao. Nếu con không hài lòng với mức lương hiện giờ thì cứ nói thẳng với Thẩm Quân Dục là được rồi. Mẹ nghĩ nể mặt người cha đã mất của con, Thẩm Quân Dục cũng sẽ tăng lương cho con thôi. Tự con ra ngoài làm ăn vất vả, mẹ nhìn mà đau lòng biết bao.” Nụ cười trên mặt Thẩm Quân Trạch nhạt dần: “Mẹ, con không muốn dựa vào cái danh của ba cả đời. Năm xưa ba con có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng, gây dựng nên một khoảng trời riêng, thì tại sao bây giờ con lại không làm được? Mẹ, con người quan trọng nhất là dựa vào chính mình, suy cho cùng thì cũng không thể dựa dẫm vào người khác cả đời.” “Con ở tập đoàn quân Lan cũng có phải nhận lương không đâu, con làm việc cho họ mà. Con nghĩ xem mấy năm qua, con bận rộn bao nhiêu, có khi nửa đêm canh ba còn tăng ca.” Nói tới điều này, Lư Nhã Cầm vô cùng không hài lòng với Thẩm Quân Dục. Chung quy thì Thẩm Quân Trạch vẫn là cháu trai nhà họ Thẩm, là em họ của Thẩm Quân Dục, chứ không phải con chó dưới trướng cậu ta. Thẩm Quân Trạch tới công ty cậu ta làm việc, cậu ta cứ làm cho có, tượng trưng chút còn được rồi, vậy mà lại thật sự coi con trai bà ta là nô tài để sai bảo sao? Lời Lư Nhã Cẩm nói đầy vẻ bất mãn với nhà họ Thẩm. Trước đây, Thẩm Quân Trạch không phát hiện. Xa cách nhau rồi, tiếp xúc với nhiều thứ, dần dần cậu ta cũng nhận ra, mẹ cậu ta căm hận nhà họ Thẩm không chấp nhận bà, coi thường bà, cũng căm hận sau khi cha cậu ta chết, nhà họ Thẩm không ngó ngàng tới họ. Hiện giờ mẹ cậu ta hoàn toàn chỉ là một người đàn bà đang oán giận, suy nghĩ thiển cận, ích kỷ, thậm chí còn khiến cậu ta cảm thấy hơi xa lạ. Thẩm Quân Trạch biết nghĩ như vậy về mẹ mình là không đúng, dù sao mẹ vẫn rất tốt với cậu ta. Nhưng có những chuyện, một khi đã bén trong lòng thì rất khó thay đổi được. “Mẹ, đừng nói nữa, anh con rất tốt với con, anh ấy đã dạy con rất nhiều. Trước kia con chỉ là đồ vô dụng, ngoài ăn uống chơi bời ra, con còn biết làm gì chứ? Nếu không phải ban đầu con có chút bản lĩnh thì công ty ba để lại cho con cũng không bị Lư Tiến Tài lấy đi. Dù con có chút đầu óc thôi cũng đã có thể nhìn rõ dã tâm của Lư Tiến Tài, cũng không đến nỗi bị lão hại cho thê thảm như vậy.” Nhắc tới Lư Tiến Tài, Lư Nhã Cẩm liền chột dạ. Dù gì đó cũng là anh trai ruột, bà ta không muốn trơ mắt nhìn mâu thuẫn giữa Thẩm Quân Trạch và Lư Tiến Tài ngày càng sâu sắc, bèn khuyên: “Quân Trạch, hồi đó cậu con cũng là vì muốn tốt cho con. Lúc ấy tình hình công ty như thế, con lại không có đủ khả năng quản lý tốt. Cậu con không thể trơ mắt nhìn công ty phá sản, suy cho cùng là tâm huyết của bà con, cậu con không nỡ.” Nụ cười trên môi Thẩm Quân Trạch biến mất hẳn, cậu ta buông đũa xuống: “Thứ nhất, ông ta đã không còn là cậu con nữa. Con và ông ta đã đoạn tuyệt ân nghĩa. Thứ hai, đừng lấy cớ vì muốn tốt cho con để làm những việc đó. Dã tâm chính là dã tâm, nói đến mức đường hoàng như thế, ngoại trừ khiến người ta ghê tởm ra thì không có bất cứ tác dụng nào khác. Thứ ba, nếu mẹ muốn con giảng hòa với ông ta, rất đơn giản, ông ta phải quỳ xuống trước mặt con, hai tay dâng công ty ra, có lẽ con sẽ suy nghĩ đến việc giảng hòa với ông ta.” Vẻ mặt Là Nhã Cẩm cứng ngắc, bà ta thầm thở dài. Lại thế nữa rồi, mỗi lần nhắc tới Lư Tiến Tài là Thẩm Quân Trạch đều cực kỳ chống đối: “Quân Trạch, con nghe mẹ nói. Mẹ biết con hận cậu con, chúng ta tạm thời không nhắc chuyện quá khứ nữa, chỉ nói hiện giờ. Nếu con muốn làm ăn riêng, chỉ chiến đấu một mình thì cũng vô ích. Tiền vốn, nhân lực, tài nguyên, những thứ này đều cần bản thân con cố gắng từng bước một, nếu có người giúp được con thì chẳng phải rất tốt sao? Mấy năm qua, cậu con cũng biết mình đã làm sai, vẫn luôn muốn bù đắp cho con, nhưng lại không tìm được cơ hội. Lần này vừa khéo, để cậu con giúp con, như vậy công ty mới của con cũng có thể nhanh chóng đi vào quỹ đạo sớm hơn.” Bà ta hết lời khuyên bảo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]