Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối đến, Thẩm lão gia đình đi ngủ thì cửa phòng vang lên tiếng gõ. Thẩm Thanh Lan ở bên ngoài gọi, “Ông nội, là cháu đây.”
“Vào đi, cửa không khóa.” Thẩm Thanh Lan đẩy cửa bước vào, thấy ông đã chuẩn bị ngủ nên hỏi, “Ông nội, cháu không quấy rầy ông chứ?” Thẩm lão gia cười tít mắt, “Không đâu. Ngược lại là cháu đấy, sao muộn thế này còn tới đây? Tìm ông có chuyện gì à?”
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống bên cạnh ông, nói, “Không có chuyện gì, chỉ là nhớ ông nên tới thăm ông một chút thôi ạ. Ông cháu mình cũng đã lâu rồi không trò chuyện với nhau.”
Thẩm lão gia cười ha ha, “Cháu đấy, chẳng bao giờ nói dối được cả. Nói đi, có phải kết quả kiểm tra sức khỏe hôm nay của ông không tốt lắm không?” Thẩm2Thanh Lan giật mình rồi lại cười nói, “Ông nội, ông đừng đoán mò, sức khỏe của ông rất tốt.”
“Lan Lan, sức khỏe của ông thể nào, ông tự biết. Lần trước đổ bệnh thì ông đã có thể cảm nhận rất rõ sức khỏe mình suy giảm rất nhiều. Dù cháu không nói thì ông cũng biết chắc chắn kết quả kiểm tra hôm nay không được tốt. Cháu cứ nói thật với ông đi, rốt cuộc là có vấn đề gì? Ông nội đã lớn tuổi thế này, còn có gì không chịu nổi nữa chứ?” Thẩm lão gia rất bình tĩnh, có thể thấy ông hoàn toàn không quá để tâm đến tình trạng sức khỏe của mình.
“Ông nội, ông tuyệt đối đừng nói như vậy. Bác sĩ nói sức khỏe của ông chỉ suy nhược quá mức, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng thì sẽ không7sao cả.” Thẩm Thanh Lan an ủi ông.
Thẩm lão gia vỗ tay cháu gái, khẽ nói, “Lan Lan à, ông nội đã lớn tuổi rồi, sao có thể không nhìn ra chứ? Hơn nữa người già nên sức khỏe không tốt nữa, có bệnh vặt cũng là chuyện bình thường. Cháu đừng quá lo lắng. Ông nội rất khỏe.”
Cô chợt nhìn sang, thấy tóc mai ông bạc trắng và khóe mắt càng ngày càng nhiều nếp nhăn, trong lòng cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn, “Ông nội, cháu xin lỗi vì đã để ông lo lắng. Nếu không phải tại cháu thì ông đã không ngã bệnh.” Thẩm lão gia thản nhiên, “Con bé ngốc, chuyện này có gì mà cảm thấy có lỗi chứ? Bây giờ thấy cháu khỏi hẳn là ông đã yên tâm. Được rồi, chỉ là bệnh của người già thôi, về sau ông1nội sẽ chú ý hơn. Cháu đó, cứ sống thật hạnh phúc là được. Đúng rồi, khi nào Hoành Dật quay về quân đội?” Lần này Thẩm Thanh Lan đổ bệnh, Phó Hoành Dật nghỉ phép hơn một tháng. Bây giờ cô đã khỏe, tất nhiên anh cũng phải trở về quân đội.
Phó Hoành Dật đã nói với cô việc này rồi, “Thứ hai anh ấy sẽ quay về quân đội ạ.” Thảm lão gia gật đầu, không nói thêm gì nữa. Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh, nắm lấy tay ông, khẽ nói, “Ông nội, cháu về nhà ở mấy ngày nhé?”
Thảm lão gia khoát tay nói, “Không cần, ông rất khỏe. Cháu thật sự đừng lo lắng quá. Ngược lại là An An, lần này cháu ngã bệnh đã làm thằng bé hoảng sợ, cháu hãy ở bên cạnh thằng bé nhiều hơn. Dù sao nó cũng7còn nhỏ.”
“Cháu biết rồi ạ. Trong khoảng thời gian này cháu sẽ gác mọi công việc lại, ở nhà với An An.” Thẩm lão gia biết cháu gái là người có chính kiến nên chỉ gật đầu rồi không nói gì nữa.
Thẩm Thanh Lan đã quyết định sẽ ở bên cạnh chăm sóc ông một thời gian, vì vậy mấy ngày tiếp theo cô đều ăn trưa ở nhà họ Thẩm. Mà vì có cô ăn cơm cùng, nên khẩu vị của ông cụ tốt hơn rất nhiều, ăn hơn bình thường nửa bát cơm.
***
Nhà họ Hàn. Khi Vu Hiểu Huyên thức dậy thì đã không thấy Hàn Dịch đâu. Cô xoa xoa cái eo đau nhức, ánh mắt đầy ai oán. Cô đã biết không thể tin đàn ông được mà, hu hu hu. Cái eo của cô sắp gãy thật rồi.
Vu Hiểu Huyên xem giờ rồi rời0giường. Hàn Dịch đang chơi với Quả Quả ở phòng khách, thầy cô, mặt mày anh liền đầy ý cười, “Chào buổi sáng, vợ yêu.” Vu Hiểu Huyên hừ lạnh. Bây giờ cô không muốn để ý đến người đàn ông đáng ghét này nữa. Hàn Dịch không hề để ý đến sự lạnh lùng của Vu Hiểu Huyên. Đàn ông được ăn uống no say rồi rất dễ nói chuyện. “Quả Quả, mẹ bế nào.” Vu Hiểu Huyên giang hai tay ra, định bế con gái thì nhận lấy cái lắc đầu từ chối của Quả Quả. Vu Hiểu Huyên càng ai oán hơn, đưa tay véo nhẹ gương mặt nhỏ bé của con gái, “Con là nhóc con không có lương tâm.”
Quả Quả nhíu mày, không vui. Hàn Dịch thấy mà buồn cười, hai mẹ con này ngày nào cũng có chuyện, giống như trời sinh đã là oan gia vậy.
“Hàn Dịch, anh xem con gái của anh đi. Con bé ghét bỏ em” Vu Hiểu Huyên ấm ức. Hàn Dịch xoa đầu Vu Hiểu Huyên, “Ngoan, con gái còn nhỏ mà. Chờ khi nào con bé lớn rồi anh sẽ dạy dỗ con bé giúp em.”
Vu Hiểu Huyên hừ lạnh, “Anh thôi đi. Con bé mới là tình yêu bé nhỏ của anh, em chỉ là bà già có tuổi thôi. Anh không bênh con bé đã là tốt lắm rồi.” Hàn Dịch sở mũi, “Sao có thể chứ. Trong lòng anh, em là quan trọng nhất, con gái chỉ đứng thứ hai thôi.”
“Hàn Dịch, lúc anh nói câu này có thấy chột dạ không vậy.” Vu Hiểu Huyên rõ ràng không hề tin. Người này hoàn toàn là một người cuồng con gái. Dạy dỗ con bé à? Bình thường có nghiêm khắc với con gái một chút anh đã không nỡ rối. Cô đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chiều con hết đường hết nước của Hàn Dịch khi Quả Quả lớn lên rồi ấy chứ.
Hàn Dịch cười ha ha, “Anh nói thật mà.”
“Ha ha.” Vụ Hiểu Huyên tặng anh hai tiếng cười từ thiện, lười so đo với anh, đứng dậy vào phòng ăn ăn cơm. Đến khi cơm nước xong xuôi, cô liền đi thẳng đến studio. Hôm nay quay cảnh cuối cùng, chỉ cần quay xong cảnh này thì cô sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Chuyện này cô đã bàn với chị Linda.
Tối qua coi như Hàn Dịch đã nương tay, không để lại dấu vết quá rõ trên cổ cô. Có điều khi trang điểm, thấy ánh mắt hết sức mập mờ của nhân viên trang điểm nhìn cô khiến cô cực kỳ khó hiểu. Buổi sáng sau khi dậy cô đã kiểm tra, trên cố, xương quai xanh và những chỗ có thể nhìn thấy đều không có dấu vết gì mà.
“Chị Huyên, tình cảm vợ chồng chị tốt quá, làm người độc thân em đây thật ngưỡng mộ.” Trang điểm xong, nhân viên trang điểm hâm mộ nói một câu. Vu Hiểu Huyên lúng túng cười. Linda đi tới, nhìn cô rồi nói, “Về sau nói với Tổng giám đốc Hàn một tiếng, đừng để lại dấu vết ở những nơi lộ liễu, khó trang điểm.” Nói xong, còn ẩn ý nhìn ra sau gáy Vu Hiểu Huyên. Vu Hiểu Huyên mới bừng hiểu ra, chờ đến khi Linda đi, cô mới nhìn qua gương, quả nhiên thấy một trái “dâu đỏ” trên gáy cô. Mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô dám chắc Hàn Dịch là cố ý. Tên Hàn Dịch này, thật sự nên để anh ngủ ở phòng sách. Có điều nghĩ đến phòng sách, mặt Vu Hiểu Huyên càng mất tự nhiên hơn. Trận hoan ái tối qua chính là diễn ra ở phòng sách, mà tên chết tiệt Hàn Dịch kia còn làm tư thế mới. Bây giờ nhớ lại cảnh đó, cô còn thấy mặt đỏ tim đập nhanh. “Hiểu Huyên, tới cô rồi.” Có người gọi tên Vu Hiểu Huyên. Cô đáp một tiếng, khi bước ra ngoài vẻ mặt đã bình tĩnh lại.
Khi Vu Hiểu Huyên kết thúc công việc đã là bảy giờ tối. Dù hôm nay không có nhiều cảnh quay, nhưng độ khó lại rất cao. Trong quá trình còn bị NG không ít lần, tốn khá nhiều thời gian. “Chị Hiểu Huyên, thật xin lỗi. Hôm nay nếu không phải tại em thì chị đã không phải về muộn thế này.” Lúc Vu Hiểu Huyên đang thu dọn đồ đạc thì Cổ Giai Giai đi tới, áy náy nói.
Hôm nay cô cùng Cổ Giai Giai diễn vài cảnh, vì cô ta mà mấy cảnh quay đó bị NG rất nhiều lần. Công việc của Vu Hiểu Huyên vốn có thể kết thúc sớm nhưng lại vì vậy mà bị kéo dài đến tối. Vu Hiểu Huyên cười trừ, chứ không để trong lòng, “Mọi người đều từng trải qua chuyện thế này, không sao đâu, công việc mà.” Cố Giai Giai vẫn cảm thấy rất có lỗi. Cô ta biết kỹ thuật diễn xuất của mình không quá đạt, cô vốn không có phần trong bộ phim này, nhờ Vu Hiểu Huyên đề nghị với Linda, Linda mới đồng ý cho cô ta một cơ hội.
“Sau này khi rảnh rỗi thì có thể tự luyện tập biểu cảm trước gương, như thể sẽ rất có lợi cho sự phát triển của cô trong tương lai.” Vu Hiểu Huyên cười nói, chia sẻ kinh nghiệm của bản thân với người mới. Cô cảm thấy, ai cũng đi lên từ vị trí người mới, biết họ rất khó khăn, nên giúp được bao nhiêu thì cứ giúp.
“Hiểu Huyên, công việc của em đã xong, bây giờ có thể về nhà rồi.” Linda báo với đạo diễn một tiếng rồi đi tới nói với Vu Hiểu Huyên. Vu Hiểu Huyên gật đầu rồi làm động tác cố lên, “Vậy tôi về trước đây, Giai Giai cố lên.” Cố Giai Giai mỉm cười.
Về đến nhà, Hàn Dịch đã dỗ Quả Quả ngủ. Vu Hiểu Huyên đi xem con gái trước, sau đó nằm lì trên xô pha không động đậy. Thật là mệt quá!
Hàn Dịch xoa bóp vai cho cô, “Mệt lắm à?”. Vu Hiểu Huyền gật đầu, bỗng nhớ ra chuyện tốt anh đã làm, cô liền trợn mắt, hung hăng nói, “Anh nói thật đi, có phải anh cố ý không?” Hàn Dịch sững sờ, không hiểu Vu Hiểu Huyên nói gì, “Sao vậy?”
Vu Hiểu Huyền chỉ về phía sau gáy mình, nói, “Đừng nói với em là anh không biết mình đã làm gì.”
Hàn Dịch hiểu ra, lúng túng cười nói, “Anh thật sự không cố ý mà. Ai bảo em quá xinh đẹp chứ, nhất thời anh không kìm lòng được, không kìm lòng được.”
Vu Hiểu Huyện cười ha ha. Hay cho câu không kìm lòng được, cô thật sự muốn cho Hàn Dịch một bạt tai. Tình huống thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào anh cũng tỏ ra vô tội, còn trưng gương mặt yêu nghiệt ra. Cũng tại mình không có định lực, chỉ cần anh dùng mỹ nam kế là cô lại cắn câu.
Vu Hiểu Huyên âm thầm quyết định, lần này tuyệt đối sẽ không để ý đến Hàn Dịch nữa, dùng mỹ nam kể với cô cũng vô dụng, cô nhất định phải chỉnh lại cái uy của vợ. “Vợ à, anh thề, những lời anh nói đều là thật, anh thật sự không cố ý mà.” Hàn Dịch tỏ ra vô tội, còn đưa tay lên thề thốt, có điều đáy mắt vẫn lóe sáng, rõ ràng là ngược lại.
“Hàn Dịch, em muốn thương lượng với anh một chuyện.” Vụ Hiểu Huyên nghiêm túc nói.
Hàn Dịch ừ một tiếng, thôi tỏ ra vô tội, hứng thú nói, “Vợ à, em nói đi.”
Vu Hiểu Huyền ngồi xếp bằng trên ghế sô pha. Hàn Dịch đứng dậy, cô chỉ sang chỗ bên cạnh mình, “Anh ngồi xuống đi, dáng vẻ của anh làm em nhìn mệt quá.”
Hàn Dịch ngồi xuống ghế sô pha, khẽ cười nhìn Vu Hiểu Huyên, “Vợ à, em nói đi, anh nghe nè.”
Sắc mặt Vu Hiểu Huyên trở nên nghiêm túc, “Hàn Dịch, em nhất định phải nói rõ ràng với anh về vấn đề này. Về sau anh có thể đừng để lại dấu ở những nơi dễ thấy như vậy nữa được không? Để người khác nhìn thấy em rất ngại.” Nhất là mỗi lần có người thấy mấy dấu vết kỳ lạ trên cổ cô là đều sẽ nhìn cô với ánh mắt mập mờ. Ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy rất xấu hổ. Hàn Dịch tỏ ra vô tội, “Vợ à, chuyện này thật sự không thể trách anh được. Không phải anh cố ý mà. Có điều anh hứa, về sau anh nhất định sẽ chú ý.” Nói xong, anh còn nháy nháy mắt với Vu Hiểu Huyên, rõ ràng có ý trêu chọc. Vu Hiểu Huyên đen mặt, tên đàn ông chết tiệt này. “Hàn Dịch.” Vu Hiểu Huyên nổi nóng. Hàn Dịch ngồi xích lại, ôm lấy cô, “Được rồi, đừng tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, không đáng.” Vu Hiểu Huyên câm nín. Rốt cuộc là ai chọc giận cô hả? Cô đưa tay nhéo vào hông anh một cái. Hàn Dịch hít vào một hơi, “Ôi, em mưu sát chồng em à!!” Vu Hiểu Huyên hừ lạnh, “Ha ha, nếu em thật sự muốn mưu sát chồng mình thì anh còn có thể ngồi đây cười đùa tí tởn với em sao?”
Hàn Dịch dựa vào vai Vu Hiểu Huyên, hôn lên mặt cô, “Vợ à, anh biết sai rồi, sau này anh bảo đảm sẽ không dám nữa. Em tha thứ cho anh đi, em muốn làm gì cũng được. Em phạt anh thế nào thì cứ phạt.” Bàn tay lại lén lút xoa xoa chỗ vừa bị cô nhéo. Thật sự rất đau đó.
Vu Hiểu Huyên lườm anh, “Anh nói thật chứ?”
Hàn Dịch gật đầu, “Đương nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Vu Hiểu Huyên đảo mắt rồi chỉ vào cửa phòng sách, nói, “Vậy bắt đầu từ tối nay anh ngủ một mình ở phòng sách đi.”
“Được.” Hàn Dịch sảng khoái đồng ý. Vu Hiểu Huyên nghe vậy, trong lòng liên thầm nghĩ sao anh lại có thể đồng ý hiệp ước bất bình đẳng một cách sảng khoái như vậy? Thế này không giống tính cách của anh chút nào. Đang nghĩ ngợi thì Hàn Dịch đột nhiên bế cô lên, nói, “Vợ à, đã muộn rồi. Chúng ta đi ngủ thôi.”
Vu Hiểu Huyên đấm vào vai Hàn Dịch, “Anh vừa đồng ý với em từ đêm nay sẽ ngủ trong phòng sách mà.”
Hàn Dịch cười nham hiểm, “Đúng vậy, ngủ ở phòng sách. Bây giờ chúng ta đến phòng sách ngủ.” Chữ “ngủ” được nhất mạnh hết mức khiến Vu Hiểu Huyền nghe mà da đầu tê dại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.