Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A Lăng, cậu hãy nghĩ thoáng hơn đi.” “Cậu nói xem trước đây sao tớ có thể làm ra chuyện khốn kiếp như vậy chứ?” Giọng nói của Đoạn Lăng chứa đầy sự ân hận. Thối Trạch Vũ im lặng, sau đó vỗ vai anh ta, “Nếu cậu khó chịu thì tớ sẽ cùng cậu ra ngoài uống vài ly.”
“Bách Thừa đâu?”
“Nó ngủ rồi. Hơn nữa hôm nay vợ tớ đã trở về, không sao đâu.”
Nói xong, Thối Trạch Vũ vào báo cáo với bà xã. Vợ anh biết Đoạn Lăng có chuyện buồn thì tất nhiên sẽ không phản đối.
Đêm nay, Đoan Lăng uống khá nhiều, cứ liên tục nói xin lỗi không đầu không đuôi. Thôi Trạch Vũ thở dài, nhưng cũng không gọi điện thoại cho Bùi Nhất Ninh. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì ngày xưa sao lại làm vậy. Đến bây giờ anh2vẫn không thể hiểu nổi, sao anh ta có thể vì một người phụ nữ mình không yêu thương mà bỏ rơi Bùi Nhất Ninh đi tha phương như vậy được.
Anh đã từng hỏi Đoạn Lăng tại sao lại làm như vậy, anh ta trả lời rằng, “Lúc đó chỉ cảm thấy Cổ Giai Mẫn rất đáng thương, Giai Mẫn cần tới hơn Nhất Ninh. Nhất Ninh là một cô gái độc lập, dù không có tớ thì cô ấy vẫn có thể sống tốt. Lúc đó tớ cứ nghĩ sẽ ở bên cạnh Gia Mẫn hết nửa năm cuối đời của cô ấy, rồi sẽ về tìm Nhất Ninh, không ngờ lại phải mất ba năm. Thật ra hai năm trước tớ từng quay lại đây, nhưng không tìm được cô ấy, nên sau đó lại rời đi.”
“Cậu nói xem, chuyện đã ra nông nỗi này rồi, bây giờ6cậu có hối hận thì cũng vô ích thôi. Người ta sẽ không trở về bên cạnh cậu đâu.” Nói xong, Thối Trạch Vũ chấp nhận số phận, công Đoạn Lăng lên, “Ôi chao, cậu ăn sắt để lớn lên à, sao lại nặng như vậy?”
***
Ba ngày sau Thẩm Thanh Lan mới biết Hạo Hạo đã gặp mặt Đoạn Lăng, cũng là ba ngày trước buổi triển lãm tranh của cô.
“Chị họ, sao hôm nay chị cũng đến đây vậy?” Thẩm Thanh Lan hiếu kỳ, gần đây Bùi Nhất Ninh có thể nói là xuất quỷ nhập thần.
Bùi Nhất Ninh cười nói, “Ghé thăm em một chút. Buổi triển lãm tranh của em chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Sắp xong cả rồi. Chị có muốn vào xem không?” “Được.” Bùi Nhất Ninh đáp, rồi cùng Thẩm Thanh Lan đi vào phòng triển lãm. Trên tường của phòng triển lãm treo đầy7tranh, cũng có một số chỗ để trống. Cô hỏi, “Mấy chỗ này không bày gì à?” “Có, những bức tranh này có giá trị khá cao, cho nên trước buổi triển lãm một ngày mới treo lên” Thẩm Thanh Lan giải thích. Cô thì muốn treo lên luôn, nhưng Daniel lại lo lắng. Dù sao lần trước phong triển lãm cũng từng bị cháy. Lần này vì đề phòng vấn đề tương tự, Daniel còn cố ý thuế bảo vệ trông coi những bức tranh này 24/24. Thẩm Thanh Lan cùng Bùi Nhất Ninh đi xem một vòng sau, đó mới tìm một quán cà phê ngồi xuống trò chuyện. Cô thấy mặt mày Bùi Nhất Ninh tươi tắn thì biết chắc mọi chuyện đã được giải quyết xong. “Chị, mọi chuyện ổn hết rồi chứ?”
Bùi Nhất Ninh bưng cà phê lên uống một ngụm rồi cười nói, “Cứ4coi là vậy đi. Chị đã hẹn gặp Thần Hi, nói mọi chuyện cho anh ấy biết rồi.”
“Xem ra kết quả rất tốt đẹp.” Thẩm Thanh Lan cười nhẹ. “Thanh Lan, chuyện này cảm ơn em nhé. Nếu em không nói với Hạo Hạo thì chị cũng không biết phải nói với thằng bé thế nào nữa.” Bùi Nhất Ninh chân thành nói. Thật ra trong chuyện này, người mà cô khó giải thích nhất chính là Hạo Hạo.
“Chị không trách em xen vào việc của chị là tốt rồi.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. “Sao có thể chứ! Em đã giúp chị giải quyết một vấn đề lớn mà.” Thẩm Thanh Lan nhìn vào mắt chị họ mình, sau đó ánh mắt dần hiện lên ý cười làm Bùi Nhất Ninh khó hiểu, “Sao vậy?” Thẩm Thanh Lan trả lời, “Lần trước khi biết ba Hạo Hạo trở6về và tình hình của chị vào lúc đó, em còn lo lắng chị sẽ không buông bỏ được.”
Bùi Nhất Ninh ngẩn ra, sau đó bật cười, “Khi vừa nghe tin thật sự chị rất ngạc nhiên. Khi biết anh ta đã lập gia đình thì ngay cả bản thân chị cũng nghĩ mình sẽ không chấp nhận được. Có điều, sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào chị đã buông bỏ được rất nhiều chuyện, chị cũng không ngờ rằng mình lại mạnh mẽ như vậy. Nhưng chị vẫn không thể hoàn toàn quên đi anh ta, dù sao anh ta cũng đã từng cho chị một mối tình, cũng từng cho chị sự ấm áp. Chị và anh ta không thể làm bạn cũng không thể quay lại với nhau, vậy thì sau này cứ coi nhau như người lạ đi.”
Thẩm Thanh Lan thấy ánh mắt cô ấy không hề gợn sống thì cũng thấy yên tâm. Cô thầm thở phào thay Giang Thần Hi, xem như anh không uổng công chờ đợi bao năm qua. “Như vậy là tốt rồi.” Thẩm Thanh Lan nói.
“Đừng nói về chị nữa, nói về em đi. Hoành Dật có trở về dự buổi triển lãm này không?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Hôm qua em vừa gọi điện thoại cho anh ấy. Anh ấy nói sẽ trở về.” Bất kỳ thời điểm nào có ý nghĩa to lớn đối với Thẩm Thanh Lan thì Phó Hoành Dật cũng sẽ không vắng mặt. Ánh mắt Bùi Nhất Ninh hiện lên sự ngưỡng mộ, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thật sự là cặp đôi đẹp nhất trong số bạn bè quanh cô. Thẩm Thanh Lan nhớ tới vấn đề về Đoạn Lăng nên hỏi, “Sau này anh ta sẽ rời thủ đô sau hay định ở lại đây luôn?”
“Không rõ, chị không hỏi tới.” Bùi Nhất Ninh thản nhiên đáp.
Thẩm Thanh Lan thấy nét mặt thờ ơ của Bùi Nhất Ninh thì nghĩ ngợi một lúc rồi do dự hỏi, “Chị, chị có định cho cha con họ gặp mặt nhau không?” Hiện giờ tuy Hạo Hạo và Đoạn Lăng đều đã biết mối quan hệ này nhưng vẫn chưa chính thức nhìn nhận nhau.
Bùi Nhất Ninh giật mình, “Chuyện này chị đã suy nghĩ mấy ngày qua, nhưng vẫn rất phân vân. Thanh Lan à, nếu là em thì em sẽ làm thế nào?” “Em sẽ cho họ gặp nhau. Hạo Hạo cũng không ghét ba mình, hơn nữa trẻ con ở độ tuổi Hạo Hạo chính là độ tuổi rất cần tình cảm của cha. Trước kia thằng bé không biết ba mình là ai thì không sao, nhưng bây giờ đã biết, dù sao họ cũng là cha con mà.”
Bùi Nhất Ninh nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, “Chị sẽ suy nghĩ kỹ lời khuyên của em.”
Bùi Nhất Ninh cũng không ở lại lâu, một lúc sau thì ra về.
Khi Thẩm Thanh Lan trở lại phòng triển lãm thì thấy Từ Hướng Tiền đang rất lo lắng. Ánh mắt cô lập tức thay đổi, “Có chuyện gì vậy?” “Cô Thẩm, có một bức tranh đã bị mất.” Thẩm Thanh Lan biến sắc, “Bức nào?”
Từ Hướng Tiền đưa Thẩm Thanh Lan đến một góc, bức tranh vốn treo trên tường đã không thấy đâu, chỉ còn lại phần mô tả ở bên dưới góc phải. Thẩm Thanh Lan nhìn phần mô tả mà ánh mắt nặng nề. Cô nhớ bức tranh này là bức mặt trời mọc vào ban mai. “Có biết là ai làm không?” Thẩm Thanh Lan trầm giọng hỏi.
“Vừa rồi có kiểm tra camera giám sát, là do một nhân viên làm việc trong phòng triển lãm lấy. Tôi đã hỏi người phụ trách nơi này, nhân viên kia là một nhân viên tạm thời, bọn họ thiếu người nên đã tìm vài người làm tạm.” “Đã điều tra ra nhân viên tạm thời đó chưa?” “Rồi, đã báo cảnh sát, cảnh sát đang truy bắt. Có điều Cô Thẩm à, tôi lo nếu tìm về không kịp thì chỗ này phải bỏ trống mất.” Các tác phẩm trong buổi triển lãm này toàn là kiệt tác của Thẩm Thanh Lan, có thể được trưng bày ở đây đều có giá trị rất cao. Thẩm Thanh lan trầm ngâm một lúc, “Vậy hãy chia ra làm việc, cậu theo dõi tình hình phía cảnh sát, còn tôi sẽ vẽ lại một bức khác.”
Đây là biện pháp tốt nhất lúc này, Từ Hướng Tiền gật đầu, trong lòng cảm thấy áy náy, “Cô Thẩm, xin lỗi, lần này là do sơ suất của tôi.” Đây là lần đầu tiên anh ta chính thức xuất hiện trước mặt người khác với thân phận người đại diện của Thẩm Thanh Lan, vậy mà chưa gì đã mắc sai lầm.
“Chuyện này đâu liên quan gì đến anh, đừng tự trách mình nữa.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Qua camera giám sát có thể thấy người trộm tranh rõ ràng là có mục đích. Nói trắng ra hắn đã kế hoạch sẵn, tất nhiên khó mà để phòng. Hơn nữa camera giám sát chỉ quay được sau lưng người kia chứ không quay được chính điện, có thể thấy người này rất quen thuộc với cách bố trí trong phòng triển lãm, hành động của hắn cũng rất giống một kẻ trộm chuyên nghiệp. Từ Hướng Tiền rất xấu hổ, Daniel thuê anh với mức giá rất cao, kết quả ngày đầu tiên đã hỏng việc. Thẩm Thanh Lan lại nói thêm, “Thắt chặt an ninh, những chuyện còn lại giao cả cho anh. Bây giờ tôi trở về vẽ lại một bức tranh khác.” Từ Hướng Tiền trịnh trọng nói, “Cô Thẩm yên tâm, tôi cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện thế này lần nữa.”
Thẩm Thanh Lan lại đi một vòng quanh phòng triển lãm, không phát hiện bất cứ khác thường nào mới rời đi. Thời gian nhanh chóng trôi qua, thấm thoắt đã đến ngày khai mạc triển lãm tranh của Thẩm Thanh Lan. Buổi triển lãm này có quy mô lớn nhất trong số các buổi triển lãm từng tổ chức của Thẩm Thanh Lan, có rất nhiều người tham dự. Thậm chí Daniel cũng trở về từ nước Ý.
“Thanh Lan yêu dấu, lâu rồi không gặp, có nhớ tôi không?” Daniel giang hai tay làm từ thể ôm.
Thẩm Thanh Lan thấy Daniel gầy đi không ít nên rất đau lòng. Nhớ tới chuyện Kim Ân Hi đang trong giai đoạn giải phẫu cấy ghép da lần thứ hai, cô đi tới ôm anh ta một cái, “Daniel, lâu rồi không gặp.” Daniel sửng sốt, từ xưa đến nay Thẩm Thanh Lan luôn không thích tiếp xúc thân thiết thế này, vừa rồi anh cũng chỉ đùa với cô thôi. Trong lòng anh cảm thấy ấm áp, “Thanh Lan yêu dấu, anh rất khỏe.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.