Hàn Chính Sơn lại nghĩ ra được mấy cái tên rồi, nhưng thấy thái độ của Hàn Dịch, cuối cùng ông ta vẫn không thể nói nên lời rằng để ông ta đặt tên cho cháu, “Không cần vội đặt tên, gọi Quả Quả nghe rất hay!”
• A Hàn Chính Sơn và Vu Hiểu Huyên người hỏi người đáp, Hàn Dịch thì lạnh lùng ngồi một bên, không nói câu nào, Cuối cùng, Hàn Chính Sơn mới lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra, “Đây là quà tặng cho con bé, là đồ mà mẹ Hàn Dịch để lại, ừm, đưa cho con bé.”
Vu Hiểu Huyên nhìn sang Hàn Dịch, Hàn Chính Sơn thấy thể thì trừng mắt, “Nhìn nó làm gì? Đây là quà tôi tặng cho cháu, còn phải cần nó đồng ý sao?”
Hàn Dịch im lặng không bày tỏ thái độ.
Vu Hiểu Huyền đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn ba.”
“Không cần cảm ơn tôi, cũng đâu phải tặng cô.
Còn nữa, đừng tưởng sinh con rồi thì tôi sẽ chấp nhận cô.
Cô vẫn không phải là người nhà họ Hàn chúng tôi.”
“Không cần ông chấp nhận.
Tôi chấp nhận là được.
Nhìn xong chưa, xong rồi thì về đi.”
Hàn Dịch vừa nghe lời này thì lập tức không vui.
Vu Hiểu Huyên lại đưa mắt ra hiệu với Hàn Dịch.
Cô nghe mấy lời này quá nhiều nên đã miễn dịch từ lâu.
Huống hồ bây giờ cô đã có con.
Đối với cô, con là quan trọng nhất.
Còn về việc Hàn Chính Sơn có đồng ý hay không, có lẽ cô đã từng để tâm, nhưng bây giờ đã chẳng sao nữa rồi.
“Hàn Dịch, tôi là ba anh!”
Hàn Chính Sơn nổi giận, nhưng giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596916/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.