Chuyến đi này của bọn họ mất gần ba ngày, đứng trước cửa nhà, Thẩm Thanh Lan cảm thấy hai ba ngày này dài như cả thế kỷ.
Vừa mở cửa đã nghe thấy giọng An An bị bộ tập nói trong phòng khách.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan đầy dịu dàng, vội vã đi vào.
An An trông thấy mẹ, chớp chớp mắt, sau đó mới phản ứng được, khóc to.
Tiếng khóc vang vọng khắp nhà, làm kinh động đến Phó lão gia đang nghỉ trên lầu.
Thẩm Thanh Lan liền vội vàng bước lên bế con trai, hôn lên mặt cậu nhóc một cái.
An An ôm lấy cổ mẹ gào khóc, nước mắt tủi thân thi nhau rơi xuống.
Phó lão gia đi tới, thấy là hai người mới xoay người về phòng.
Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng dỗ dành con trai.
Dì Triệu nhìn thấy bọn họ đã về thì cùng dì Lưu quay trở lại nhà bếp.
Thẩm Thanh Lan dỗ An An một hồi mà thằng bé vẫn ôm cổ cô khóc thút thít.
Phó Hoành Dật không kiềm chế được nữa liền trực tiếp bế con trai qua để cậu nhóc ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng đung đưa, không lâu sau thì An An liền nín.
Thẩm Thanh Lan im lặng nhìn con trai, vậy vừa rồi cô dỗ vô ích à? “Sau này con trai khóc thì anh đến dỗ nhé.”
Thẩm Thanh Lan nói với giọng chua xót.
Bây giờ rốt cuộc cô đã phát hiện, đừng nhìn An An ở bên cô nhiều hơn, kể từ khi Phí Hoành Dật quay lại quân khu, mỗi lần trở về thì rõ ràng An An đều quấn lấy anh nhiều hơn.
Phó Hoành bật cười khẽ: “Em đi tắm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596899/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.