Lư Tiền Tài không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, trân trối nhìn Thẩm Quân Trạch với ánh mắt lạnh lẽo.
Thấy tình hình không ổn, Lư Nhã Cẩm định bụng hòa giải.
“Quân Trạch, sao con lại ăn nói với cậu như vậy, đều là người nhà, có gì không bình tĩnh nói với nhau chứ.
Cậu lại chẳng phải kẻ thù giai cấp với con.
Con có cần làm thế với cậu không? Cậu là cậu ruột của con, yêu thương con từ tấm bé, chẳng lẽ con quên rồi sao?”
Thẩm Quân Trạch nhìn sang Lư Nhã Cẩm, đáy mắt ngập tràn thất vọng: “Mẹ, mẹ đã quên trước kia ông ta đã đối xử với con thế nào.
Không có ba con, ông ta là cái thứ gì? Chẳng qua chỉ là một tên lưu manh mà thôi, có khi đến giờ không bị người ta đánh chết thì cũng ngồi tù, lấy đâu ra cuộc sống như hiện tại.
Nhưng ông ta thì sao, đã không cảm kích còn cướp đi công ty ba để lại cho con trong khi ba con mới qua đời được bao lâu chứ.
Ngoài miệng nói dễ nghe lắm, nào là sau này trả lại công ty cho con.
Mẹ hỏi ông ta xem, tương lai công ty mà ông ta trả lại cho con vẫn còn là công ty bây giờ không, chẳng lẽ không phải là một công ty chỉ còn cái vỏ rỗng tuếch sao?”
“Không đâu, cậu con không làm vậy với con đâu.”
Lư Nhã Cẩm không tin, hay nói cách khác là không muốn tin.
So với người nhà họ Thẩm, dĩ nhiên bà ta vẫn thân thiết với anh ruột mình hơn.
Dù trong lòng bà ta cũng biết rõ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596886/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.