Bên kia, Phó Hoành Dật và người đàn ông tới tìm anh đã đến một góc yên tĩnh nói chuyện.
“Phó thiếu tướng, xem ra vết thương ở chân của anh đã bình phục hẳn rồi.”
Người đàn ông cười nói.
Phó Hoành Dật cười nhạt, “Đúng vậy, đã bình phục rồi.
Thứ hai tới tôi sẽ tới quân khu báo danh”
Người đàn ông hơi do dự rồi mở miệng nói, “Phó thiếu tướng, thật ra hôm nay tôi đến đây còn có một nhiệm vụ.”
Phó Hoành Dật nhìn anh ta, người đàn ông tiếp tục nói, “Lãnh đạo cấp cao vẫn cảm thấy anh đến quân khu thủ đô thì quá lãng phí tài năng.
Nếu có thể, ông ấy vẫn hy vọng anh trở về quân khu cũ.”
Nụ cười trên mặt Phó Hoành Dật nhạt bớt, “Đã rút khỏi rồi thì lý nào lại trở về.
Phiền anh nhắn lại với lãnh đạo cấp trên, tôi không có ý định trở về bộ đội tiên phong nữa.
Quân khu thủ đô rất tốt.”
Người đàn ông đã biết trước đáp án sẽ như vậy, “Phó thiếu tướng, mọi người hiểu rất rõ năng lực của anh.
Chức vụ hiện giờ của anh thật sự quá phí phạm năng lực.”
Trước đó, vì có rất nhiều chuyên gia chẩn đoán dù chân Phó Hoành Dật có thể hồi phục, nhưng không thể hồi phục được như xưa, hoàn toàn không thể đảm nhiệm công tác trước kia được nữa.
Vì thế, lãnh đạo cấp cao ở quân khu thủ đô đã sắp xếp cho Phó Hoành Dật công tác ở vị trí thiên về văn khoa.
Tuy chức quyền rất lớn nhưng suy cho cùng vẫn rất lãng phí năng lực của anh.
Phó Hoành Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596880/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.