Ánh mắt Giang Thần Hi càng ảm đạm hơn.
Thẩm Thanh Lan liếc nhìn Bùi Nhất Ninh, thấy cô ấy chỉ cười nhẹ như không hề nhìn ra tâm trạng của Giang Thần Hi.
Thẩm Thanh Lan thầm thở dài trong lòng.
Cô có lòng muốn giúp Giang Thần Hi, nhưng mà cũng không giúp được gì.
“Thanh Lan, chị vào trước đây.”
Bùi Nhất Ninh nói rồi cùng cha mẹ đi vào.
Thẩm Thanh Lan nhìn sang Giang Thần Hi, anh thôi nhìn theo Bùi Nhất Ninh, quay sang cô cười nói, “Chị dâu, cảm ơn.”
“Có một số việc nếu miễn cưỡng không được thì buông tay đi.”
Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi nói.
Thấy Giang Thần Hi buồn bã, trong lòng cô cũng có chút không đành.
Ánh mắt Giang Thần Hi dịu dàng, “Có một số người, một khi đã bước vào lòng rồi thì sẽ không cách nào gạt bỏ.
Thôi, đừng nói về chuyện này nữa.
Chị dâu, tôi đi vào trước đây.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Khách khứa đã tới khá đông đủ nên Thẩm Thanh Lan cũng đi vào nhà.
An An đang tìm mẹ, nhìn thấy cô thì lập tức bỏ rơi ba, ôm cổ cô không chịu buông.
Thẩm Thanh Lan chỉ có thể bế cậu nhóc.
Trong tay cậu nhóc cầm một núm vú cao su, vừa rồi Phó Hoành Dệt đã lấy nó để dỗ con trai.
An An được mẹ ôm vào lòng thì liền biến thành thiên sứ nhỏ ngoan ngoãn, thôi nhíu mày nhăn mặt, thấy người nào cũng cười tít mắt.
“Đứa bé này thật bám Thanh Lan.”
Sở Vân Cẩn nhìn cậu nhóc, cười nói.
Sở Vân Dung cũng không rời mắt khỏi cháu ngoại, nghe thấy lời của em gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596879/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.